Kể từ thuở em làm
con chim nhỏ
chiều An Tân mỏi
đôi cánh chim bay
ôi phố chợ nghèo bổng
không mà có
bóng ai đi trông
buồn thế từng ngày .
<!-- Read more -->
Em lên xe về căn cứ
Chu Lai
để một mình tôi ngậm
ngùi ở lại
nơi đó có bàn tay
ai đưa vẩy
còn riêng tôi ôm kỷ
niệm trong đời .
Em con sáo của đời
ai đã bay
đường Trần Cao Vân
mắt buồn gió núi
để từ đó tôi đi về
thui thủi
để từ đó đêm về
tôi mãi say .
Đường Tam Kỳ vài
ngọn đèn tắt đỏ
khúc quanh co mấy
nhịp đường trần
để tôi buồn mà đứng
giữa ngã năm
mắt rưng lệ nhìn
bóng mình chao gió .
Mấy mươi năm ôm
theo hoài nổi nhớ
quạnh quẻ xưa bàng
bạc cả hiên chiều
em đi rồi tôi mãi
cuộc liêu xiêu
treo tim lên những
cột đèn đúng đợi .
Nơi rất xa em nào
có nhớ tới
thuở Tam Kỳ còn phố
xá buồn hiu
nhớ người xưa biết
buồn mà không nói
nhớ ai đi mà bỏ lại
Tam Kỳ .
Huy Uyên
No comments:
Post a Comment