Friday, June 28, 2013

TAM KỲ, DẤU ÁI MỘT THỜI - Thơ Phụng Tuệ Phan




Bỗng dưng chiều nay ta nhỏ lại
Quê cũ lạc nhau đã mấy mươi năm
Tấm ảnh ố vàng thời cũ xa xăm:
Chiếc vé tàu thời gian đưa ta trở về thời trẻ dại

Tam kỳ xưa, một quảng đời dấu ái
Thành phố học trò trong ta suốt mười năm
Buổi đầu đời rời quê nội Phước long
Cậu bé nhà quê lần đầu ra tỉnh học

Xa lạ,ngỡ ngàng mắt đỏ hoe chực khóc
Đưa cả hai tay níu lấy áo cha
Nhỏ nhẹ vỗ về, người gỡ tay ra
Âu yếm xoa đầu thằng con nhỏ dại

Lũ bạn mới bên ta cợt đùa tinh quái
Cố chọc quê thằng bé mới xa nhà
Tuổi thơ hồn nhiên nên nỗi nhớ cũng qua
Rất nhanh như chưa hề xa gối mẹ

Bên nhà trọ một bãi cỏ xanh mát mẻ
Sau buổi tan trường cùng lũ nhóc ranh
U mọi,bắn bi,chọi dế,đá banh...
Hoặc rũ nhau cùng đi sông tắm

Con sông Tam kỳ nước xanh thăm thẳm
Dòng sông tuổi thơ trong trí nhớ mênh mông
Ta đã mơ giang hồ cuối bể, đầu sông
Khi đứng trên cầu nhìn xuôi giòng nước chảy

Mùa nắng sông êm đềm như một giải lụa trôi
Giòng nước chia bờ bên lỡ,bên bồi
Tháng mừoi,những cơn lũ thượng nguồn dễ sợ
Xoá sạch đôi bờ như xoá tuổi thơ ta

Ta nhớ như in trận bão lớn năm nào
Đất trời cuồng quay trong cơn thịnh nộ
Từng cơn lốc kinh hồn bốc cao những mái tôn nhẹ như chiếc áo
Phạt đứt ngang đầu những ngọn tre bên kia

Ta đứng nhìn qua dày dặc màn mưa
Con phố Phan chu Trinh thẳng tắp
Phút chốc biến thành dòng sông
Những thân gòn to quá một vòng ôm

Trốc gốc ngã nghiêng nằm vắt qua đường phố
Ngôi trường Tiểu học Tam kỳ chơ vơ chỉ còn bốn vách tường loang lỗ...
Ta lại được thêm nhiều buổi nghỉ học rong chơi
Thời gian qua nhanh theo những tờ lịch rơi

Bỏ lại sau lưng khung trời tuổi dại
Chập chững bước vào Trung học Trần cao Vân
Ta tưởng mình như Phù Đổng hoá thân
Khoái trá được nghe thầy cô gọi bằng "anh chị"

Một tiết học đầu, giữa hai giờ, nghỉ
Cùng dăm ba thằng bạn rong chơi
Thả bộ lân la dọc các quán hàng
Ly cà phê trên tay, điếu thuốc thơm làm dáng

Tập tành suy tư làm ra ngừoi lớn
Nhựa thuốc đóng vàng kẻ tay
Cũng giữa những năm sáu mưoi này
Đã diễn ra nhiều sự kiện long trời, lỡ đất...

Bàn thờ Phật xuống đường, sãi sư tất bạt
Đả đảo, hoan hô, quyết tử, quyết sinh...
Đường phố đêm ngày rầm rập những chuyến xe nhà binh
Trên cánh cửa sơn hình ngôi sao trắng

Những chú G.I trùng trục cởi trần
Ngực đỏ ké như những con gà đá
Không khí lớp học nghe chừng rất lạ
Thỉnh thoảng mất hút vài tên


Tuổi trẻ chúng tôi đã lớn lên
Trên những tháng năm đầy bất trắc
Không khí chiến tranh chừng như giăng mắc
Ở tất cả mọi nơi

Một Nghìn Chín Trăm Sáu Tám, Mậu thân
Giặc tấn công trên toàn miền Nam
Hằng chục tỉnh thành chìm trong khói lửa
Lũ chúng tôi dấn thân chọn lựa

Giữa hai lằn ranh Quốc- Cộng rạch ròi
Thằng đi lính Dù, mũ đỏ, áo hoa
Đứa nhảy núi nón tai bèo, dép lốp
Tuổi trẻ chúng tôi "đi làm lịch sử"

Giữa oan khiên một cuộc chiến tương tàn
Trong bối cảnh chung mất hướng, hoang mang
Sách vở không còn là niềm tha thiết
Vài đứa tập tành cầm viết

Rất ít thằng còn nuôi mộng công danh
Mùa xuân Mậu thân như một khúc quanh
Trong cuộc đời những thằng con trai xứ Quảng
Tuổi đôi mươi sức trai thanh tráng

Chúng tôi yêu đến tận tuyệt đam mê
Thành phố Tam kỳ"lăn chưa hết vòng xe"
Những trưa chiều đứng bên vĩa hè Nam ngãi

Tờ báo trên tay dấu niềm vui rất nhẹ
Chờ em tan học đi qua
Chiếc áo dài học trò duyên dáng, thướt tha
Nụ cười em e thẹn dấu sau vành nón

Chừng ấy thôi đủ làm ta bận rộn
Suốt ngày hôm sau tìm câu chữ làm thơ
Ôi những bài thơ tình đầy ắp mộng mơ
Đã nằm ngủ muôn đời trong ngăn kéo

Vết thương đầu trong ta không bao giờ thành sẹo
Tam Kỳ ơi mãi dấu ái một thời

PhungTuePhan