Tôi chưa một lần
ghé đảo Trường Sa
Chưa biết bãi Phúc
Nguyên bao nhiêu chỗ lồi, chỗ lỏm
Bầy cá Chuồn bay
qua có mang tin bão tới
Cát Quế Đường có
trắng tựa cát Nha Trang
<!-- Read more -->
Tôi chưa ghé thăm
Đá Lát, Huyền Trân
Tìm tấm đá bia khắc
tên Tứ Chính
Ăn dưa hấu An Tiêm
đỏ tươi mùa Tết đến
Tôi học thuộc lòng
câu "nhớ kẻ trồng cây".
Tôi chưa một lần
ghé bãi Vũng Mây
Tìm lại nắm xương
của bao người ngã xuống
Như những chiếc cọc
tre bao quanh bờ ruộng
Cho Trường Sa mãi
mãi được vun bồi.
Chưa thăm bãi Phúc
Tần lòng vẫn nhớ khôn nguôi
Nỗi nhớ lớn lên
theo từng ngày lưu lạc
Từ dạo Trường Sa
rơi dần vào tay giặc
Nỗi nhớ dâng cao
thành ngọn sóng căm thù.
Đất nước tôi
nghèo, chinh chiến đã bao thu
Một ngàn năm trong
xích xiềng nô lệ
Chân tôi bước nghe
niềm đau vô kể
Của ông cha trong
tủi nhục căm hờn.
Một trăm năm giặc
Pháp cướp quê hương
Mỗi gốc cao su một
thây người yêu nước
New Guinea,
Reunion, những tử tù lê bước
Máu da vàng nhuộm
đỏ đất Châu Phi
Hai mươi năm đầy đọa,
chia ly
Trong nghèo đói,
nhân danh, lọc lừa Cộng Sản
Tuổi trẻ chúng tôi
rơi vào cơn bão loạn
Hố thẳm quanh đời,
lạc mất tuổi hoa niên.
Tổ quốc ơi, con
còn quá ươn hèn
Không giữ được cho
Người ngọn rau tấc đất
Đêm xứ lạ khuya
bàng hoàng thức giấc
Nghe trong mắt
mình như đọng cát Trường Sa.
Trần Trung Đạo
No comments:
Post a Comment