Tuesday, October 15, 2013

"Quảng Nam hay cãi" - Bài Trần Việt Hải



Tôi nghe nhà thơ gốc Quảng Nam Mạc Phương Đình bảo tôi như thế. Mỗi khi chúng tôi tranh luận về một đề tài văn học nào đó anh bạn xứ Quảng này không nhận phần thua, anh cãi bằng ngòi bút hay keyboard, dĩ nhiên anh không quên  sở trường chính của anh vẫn là thơ. Ví dụ trong bài "Giả sử":
 
"giả sử như, không biết gì về net
thì anh không có một tình cờ
để khỏi ôm nỗi buồn cho đến chết
vì đã cùng em sống với thơ..."
 
Internet là đầu mối cho trai gái quen nhau. Người ta quen nhau và hẹn hò trên net. Hôm nào máy bị bọ cắn nên máy đau thì chàng hay nàng sẽ ốm o gầy mòn...:
 
"giả sử như, anh không ở xa em
thì chắc gì anh đã nhớ từng đêm
để viết cho em những lời yêu dấu
càng viết anh càng thấy nhớ thêm..."
 
Mâi lúc gần đây giới y khoa đưa ra hai căn bệnh liên quan về net là Emailitis (ghiền viết email cho ai đó... huhu... ai mà biết) hay căn bệnh trầm trong hơn CIS (tức Chronical Internet Syndrome), tức Hội chứng Liên mạng Kinh niên, khi điện bị cúp hay máy bị bọ xơi thì tim người ta ngừng đập ngay:
 
"giả sử như mình đã gặp nhau
chắc gì em hiểu những thương đau
chắc gì em biết tình sâu cạn
để vỡ tan thôi mộng buổi đầu..."
 
Nhà thơ Mạc Phương Đình có tên thật là Lê Tuấn Ngô, quê quán tại Tam Kỳ, Quảng Nạm. Anh theo học tại trường Trần Cao Vân (Tam Kỳ) và rồi chuyển sang Quốc Học (Huế).
 
Khi nhà thơ hay cãi thì lại đổ lỗi cho "Lầm Lỡ", một bài thơ tình nặng tính phân bua:
 
"ta đã lỡ nhìn em bữa đó
để đêm về ôm gối bâng khuâng
máy hàng xóm hát câu quan họ
em có một mình đứng ngắm trăng ?..."
 
Khi nhà thơ "lỡ" ngắm em rồi nhà thơ tương lòng thì lỗi ở nơi ai nhỉ ? Tình yêu là sự mộng tưởng:
 
"ta cứ tưởng có em bên cạnh
mong cho đêm ngủ khỏi giật mình
dẫu không gió mà đêm lành lạnh
nghĩ đến em sao lòng chông chênh..."
 
Chính nhà thơ yêu người xong nhà thơ đổ thừa "em" làm mình mất ăn mất ngủ, cho hồn bối rối và nhớ "em" cho thêm bạc đầu:
 
"sợi tóc bạc rụng nằm trên gối
thời gian ơi có đợi ta đâu
nhìn em chi cho hồn bối rối
nhớ em chi cho thêm bạc đầu..."
 
Nhà thơ Nguyễn Bính cho hai câu thơ trứ danh về về căn bệnh của nhân loại - "Tương tư":
"Nắng mưa là bệnh của trời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng"
 
“Nhà thơ hay cãi” không chịu thua cho ra bài "Nắng và Mưa" như sau:
 
"em cũng vậy, đang vui rồi chợt giận
quay mặt đi chẳng thèm nói một câu
đôi mắt đẹp bỗng dưng đầy lệ ngấn
ngồi bên nhau, lòng cách trở giang đâu..."
 
Khi người con gái càng yêu thì tâm tính càng ích kỷ, giận hờn như thời tiết đổi thay. Như vậy làm sao nhà thơ theo kịp nhỉ ?:
 
"chuyện tình yêu tựa như mưa như nắng
em thoắt xa rồi thoắt bỗng lại gần
ta mù mịt đợi chờ cơn bão lặng
giận hờn nào không là những mê cung !..."
 
Bốn mùa yêu em là bốn mùa khổ sở, để yêu em mà chẳng được ở gần cho con tim mù lòa, con tim đeo kiếng râm khiếm thị:
 
"em như nắng như mưa, chấp chới
đủ cho ta trong ấm lạnh bốn mùa
phút gần gũi mà như xa vời vợi
trái tim mù không biết cách hơn thua..."
 
Trong mối tình cũ ở quê nghèo của thuở xa xưa, buổi chia ly có rượu và nước mắt tiển đưa như trong bài "Rượu và Lệ":
 
"mãi đến lúc cầm tay rơi nước mắt
mới thấy đời vẫn ấm nụ cười xuân
ta nhìn bạn bên ngọn đèn hiu hắt
chút long lanh còn soi đủ cội nguồn..."
 
Mối tình đẹp đẽ của quê xưa nghèo khổ. Tình vốn bi ai, và tình vốn tội nghiệp lắm, người ơi, để rồi sau này ngày tái ngộ chỉ là một nỗi nuối tiếc, một nỗi nhớ nhung:
 
"nâng chén rượu mừng nhau ngày hội ngộ
hỏi thăm người năm cũ đã chia xa
ly rượu đắng mùi tháng ngày gian khổ
dấu bình yên nhợt nhạt bóng trăng qua..."
 
Tình chia ly sầu dâng ly rượu, phút chia phôi đong đầy mi mắt của khóc lệ thương yêu:
 
"ngày chia khó cùng người đi kẻ ở
tháng khuây buồn cho mỗi nẽo đời riêng
đêm uống rượu giữa quê nghèo nặng nợ
nghe rưng rưng màu giọt lệ trăm miền..."
 
Nhà thơ xứ Quảng mà tôi quen có hằng trăm bài thơ tình mượt mà, tình thơ trau chuốt và trong những áng tình thơ mượt mà đó, khía cạnh phân bua, cãi vã, biện minh cũng được khéo léo chôn vào thơ của anh.
 
Nói chung, Mạc Phương Đình làm thơ như người ta ăn cháo, Mạc Phương Đình say thơ như Lý Bạch hay Đỗ Phủ đếm những lít đế giải sầu quên thời gian. Đó là đặc điểm của nhà thơ "Quảng Nam hay cãi" mà tôi quen. VH xin được hân hạnh viết đôi dòng về anh.
 
Trần Việt Hải

No comments:

Post a Comment