PHƯƠNG-DUY TDC
1-
Đang ngồi ở quày tính tiền cho khách, Duy thấy một người
khách phụ nữ trẻ tuổi bước vào tiệm ăn,
kéo ghế ngồi ở bàn gần cửa ra vào.
Duy nhắc người hầu bàn đem thực đơn ra tiếp khách.
Người hầu bàn Trung Hoa tiến đến bàn số 10.
Thiếu phụ nói:
“ Un café nada más, por
favor.”( Cho tôi một cốc cà phê
đen thôi)
Anh ta bỗng quay lại hướng Duy...và nói bằng tiếng Tàu:
“Sín-sáng, cô này nói tiếng Tây Ban Nha, ngộ không hiểu
được muốn ăn món gì. Sín-sáng nghe giùm ngộ...”
“OK, tôi đến
ngay”. Duy nói với người hầu bàn.
Đến gần người
khách, Duy trông mặt hơi quen quen, chàng hỏi bằng tiếng espanol:
“Senorita, que
quiere comer o beber? (Xin cô cho biết cô cần ăn hoặc uống gì?)
“Queria... un café nada más, por favor”(Tôi chỉ cần một cốc
cà phê thôi)
Người khách nói bằng tiếng espanol sau khi trả lời Duy:
“Tôi trông ông quen quá. Ông có qua Mỹ lần nào chưa...
hay có đến thành phố San José thuộc tiểu bang California chưa?”
“Xin lỗi, Marisa hay Maria đây?” Duy hỏi lại với một giọng
ngạc nhiên và thích thú.
Thiếu phụ đáp:
“Maria!”
“Hola, amiga! Me
llamo Duy. Cómo está usted?” (Chào cô bạn! Tôi là Duy đây. Cô mạnh khỏe chứ?)
Duy nhớ lại ngay chuyện chàng suýt chết đuối ở biển Baja
California bên Mễ khi chàng gặp Marisa, cô gái Liêu Trai “Biển Tình” (*), chị
song sinh của Maria cách đây gần mười năm.
2-
Mười năm trôi qua
quá nhanh. Maria bây giờ trông hơi khác trước kia, thân hình đẫy đà và
sexy hơn.
Duy hồi tưởng lại quá khứ...
Sau khi đi chơi bên Mễ về, Duy tiếp tục làm chung với
Maria. Thuở đó Maria còn trẻ, vào khoảng mười bảy hay mười tám. Thân hình nàng
cân đối rất đẹp. Hàng ngày Duy làm việc chung với nàng. Tuy mặt đối mặt nhưng
ngăn cách bằng những ô cửa kiếng dày. Chàng biết Maria cũng có cảm tình với
chàng, có thể một lúc nào đó Maria cũng yêu chàng. Chàng thấy có nhiều lúc
Maria nhìn chàng đắm đuối hoặc muốn nói điều gì. Nhưng vì bản tính chàng trai Á
đông, chàng vẫn nhút nhát khi thấy Maria
chưa qua khỏi tuổi thành niên. Chàng e ngại dính vào “Trái Cấm” là dính “biển tình lai láng” nếu có chuyện gì
trục trặc, đưa ra pháp luật thì nguy. Cho nên Duy lúc nào cũng rất thèm Maria
muốn ngấu nghiến nàng ngay dù có nhiều lúc Maria tỏ tình, ôm ấp, hôn chàng say
đắm, kích thích chàng tột độ mà Duy vẫn phải giữ mình “như nhà tu hành” vậy. Chàng đâu có hiểu gái
Mễ yêu cuồng, sống vội và biết “chuyện đờøi” từ lúc mười hai, mười ba tuổi cơ!
Chàng nhủ thầm: cứ nuôi mối tình đam mê xác thịt này, chờ vài năm nữa Maria bước
qua tuổi hai mươi mốt hẵng hay. Nhưng chàng không còn dịp để chờ! Ít lâu sau
đó, chàng tìm việc nơi khác, nên xa cách Maria.
Gặp lại Maria tại Canada lần này, Duy nghĩ
là “đúng lúc quá”, trái cây đã chín muồi, ăn rất khoái khẩu!”
Maria hỏi ngay Duy:
“Tại sao lúc trước anh đang làm chỗ chung với em, rồi
duyên cớ nào anh bỏ ngang công việc và đi đâu, đi với ai? Làm em nhớ anh lắm và tìm hỏi các bạn anh,
nhưng không ai rõ, họ chỉ biết anh đã sang Canada thôi.”
“Trong một chuyến
đến Vancouver, B.C bên Canada nghỉ hè, tôi gặp một người bạn Hoa kiều trước kia cùng ở Chợ Lớn bên Việt Nam đang định
cư tại đấy. Anh nói với tôi: Anh có người
bà con bên Hongkong mới di dân sang thành phố này đang cần tuyển một người làm,
phụ giúp để quản lý một tiệm ăn Tàu. Điều kiện phải biết nói tiếng Pháp, tiếng Việt,
tiếng Espanol, ngoài tiếng Anh dĩ nhiên, nếu biết thêm chút ít tiếng Tàu nữa thì rất tốt. Lương trả cao
và việc làm cũng tương đối khỏe hơn việc đang làm bên Mỹ. Tôi nhận làm công việc
này.
“Sao anh không về từ giã bạn bè?” Maria hỏi.
“Khi tôi nhận công việc làm ở nhà hàng ăn vì quá cận kề
ngày khai trương nên không thể về lại San José từ giã bạn bè được. Tôi chỉ gửi
một lá thư cho công ty, yêu cầu gửi lương sang cho tôi và để tôi nghỉ việc.”
Maria nũng nịu nói:
“Lúc đó em giận anh lắm và bây giờ... cũng chưa nguôi giận!”
“Thôi, cho anh xin lỗi. Gặp lại nhau lần này là chuyện hy
hữu đáng nhớ đời. Anh sẽ đền bù những gì trong gần mười năm em đã giận anh”.
Duy vừa cười vừa nói và nháy mắt, tình tứ với Maria.
Nhìn thực khách vào tiệm ăn mỗi lúc một đông, Duy nói nhỏ
với Maria:
“Maria, bây giờ anh đang bận tiếp khách, em lấy taxi đi về
phòng anh, chiều nay anh về đưa em dạo chơi thành phố Vancouver thơ mộng này.”
Nói xong chàng đưa chìa khóa phòng và ghi địa chỉ cho
Maria.
Maria hôn chàng và bước ra khỏi tiệm ăn “ Hongkong Đại Tửu Gia”.
Thành phố Vancouver là một nơi mà cộng đồng người Hoa kiều
sinh sống đông nhất ở Bắc Mỹ.
Người Trung Hoa đã di dân sang Vancouver từ giữa thế kỷ
thứ 19. Ngày nay thành phố nằm về miền tây nước Canada, thuộc bang British Columbia ,Vancouver có khu Chinatown rộng lớn, buôn bán sầm uất
là một trong những “Phố Tàu” lớn của vùng Bắc Mỹ.
Những ngôi chùa,
dinh thự nhà cửa kiến trúc theo lối Trung Hoa nhan nhản tại thành phố lớn vào
hàng thứ ba của nước Canada. Tiệm ăn mà Duy đang quản lý là một trong những đại
tửu gia bán nhưững món ăn nấu theo lối Trung Hoa nổi tiếng tại thành phố này.
3-
Duy miên mang nhớ lại những sở thích dễ thương của Maria
: Maria rất khoái ăn trái cây. Nàng thường tỏ bày với Duy là ăn trái cây không
làm cho thân thể phụ nữ mập phì, làm cho
da dẻ mịn màng, xinh đẹp hơn . Duy cũng thích ăn trái cây tuy không cùng ý nghĩ
như cô bạn gái của chàng.
Những ngày cuối tuần,
Maria tháp tùng với Duy đi chợ trời lớn The Flea Market of San José để “săn”
trái cây và ăn trong tuần.
Rồi những ngày Duy có dịp xuống San Diego thăm bạn bè,
nàng đều nhắc Duy mua trái cây cho nàng. Trái cây trồng bên Mexico xuất cảng
sang San Diego rất nhiều loai vừa ngon, vừa tươi mà giá lại rẻ nữa. Maria rất
khoái ăn ổi, ăn nhãn, ăn xoài, ăn mía, uống nước dừa tươi.
Hôm nay gặp lại nhau tại thành phố Vancouver, một nơi “nhiều trái cây nhập cảng tại các nước bên Á
châu và Thái Bình Dương” là dịp hai người
bạn tay trong tay trực chỉ đến các gian
hàng rất lớn bày bán trái cây trong khu Phố Tàu.
Đủ loại trái cây như chôm chôm, măng cụt, lòn bon, hồng
giòn, hồng mềm, ổi xá lị, lệ chi, lựu, xoài, mận, quít, mít, sầu riêng, đào...
bầy hàng dãy đủ màu sắc trông thật hấp dẩn con mắt và nước bọt cũng ...tiết ra
nhiều!
Đi một vòng quanh chợ, cốp xe của Duy không còn chỗ trống
nào có thể xếp thêm trái cây mà Maria đã mua nữa. Cũng may mà nàng không thích
ăn những trái cây địa phương như táo, lê, cam, nho, chuối, kiwi, dâu....
Vừa đi bên cạnh người bạn gái, Duy nhìn ngắm Maria đắm đuối.
Chàng thấy Maria như lạ hẳn, rất khác xưa. Chàng liên tưởng đến thân hình
Marisa mà chàng đã dày vò bên Mexico ngày xưa... Chàng cảm thấy rạo rực. Maria
bây giờ, sau mười năm xa cách nay đã chín muồi . Nàng không còn những nét e thẹn,
rụt rè của thiếu nữ trẻ khi chàng mới quen. Thân hình nàng nảy nở đầy đủ và thật
hấp dẩn người bạn trai bên cạnh. Mặt nàng ửng hồng, tóc bới cao, gáy tròn trịa,
mắt long lanh, môi gợi cảm. Nhìn là Duy muốn hôn và cắn vào nàng ngay.
Và ngày hôm nay lần đầu tiên Duy thấy Maria mặc váy ngắn.
Chiếc váy bó sát vào thân hình và bờ mông tròn
nhô lên của nàng. Nàng có cặp chân dài, thon thả và khỏe mạnh.
Nhớ lại ngày xưa, mỗi khi đến chỗ làm việc, tất cả nhân viên, nam cũng như nữ đều phải mặc đồng
phục với quần tây dài, áo tay dài nên những phần thân thể trẻ đẹp của các thiếu
nữ ít được bộc lộ ra ngoài.
Duy nhìn mãi thân hình tròn gọn và bước đi nhún nhẩy của
Maria. Chàng không che dấu được tất cả sự
thèm muốn ôm ấp ngay thân hình vệ nữ đó.
Thấy Duy nhìn mình không chớp mắt, Maria hỏi:
“Em lạ lắm sao mà anh nhìn kỹ vậy?”
“Bonita y Sexi!”(Em xinh đẹp và gợi tình lắêm!). Duy trả
lời.
“Đi bộ khá lâu, em thấy mỏi chân rồi, chúng ta nên tìm một
chỗ ngồi nghỉ chân một chốc” Maria đề nghị.
“Muy bien! (Rất tốt!). Chúng ta mau đi đến quán cà phê vỉa
hè đàng kia. Cưng ráng bước vài bước nữa là có thể ngồi nghỉ thoải mái.”
“Si, amigo.” (Vâng)
“Em uống gì?”
“Un café con leche, por favor! (Xin cho em ly cà phê sữa).
Duy gọi một tách cà phê sữa cho Maria và một tách cà phê
đen cho chàng.
Trong lúc chờ bồi mang cà phê ra, chàng hỏi Maria:
“Từ dạo anh xa em đến nay, em sống như thế nào? Vui? Buồn?
Chồng ? Con?”
Với giọng trầm trầm Maria kể:
“Sau khi anh đi, em tiếp tục làm ở công ty cũ thêm một
năm nữa. Tự nhiên em cảm thấy buồn chán cho công việc đang làm. Có người bạn giới
thiệu em qua làm cho một công ty điện tử. Lương khá hơn và công việc cũng nhàn
hơn. Ở đó em quen với người bạn trai, kỹ sư. Hai đứa thương nhau và hẹn ngày sẽ
thành hôn.
Một kỳ nghỉ hè năm
kế tiếp, hai đứa cùng đi du lịch ở đảo Maui, bang Hawaii. Chúng em rất vui
trong chuyến du lịch “Thiên Đàng Hạ giới” đó. Nhưng có lẽ người bạn trai của em
không biết “tục lệ” (hay “mê tín dị
đoan”) của dân địa phương đảo Maui:
“Đừng bao giờ bạn mang một vật gì của đảo ấy về nhà, cho
dù chỉ là một hòn sỏi nhỏ. Vì rất xui xẻo!”
Maria kể với giọng buồn buồn:
“Người bạn trai của em là người thích sưu tập những vật kỷ
niệm tại mỗi địa phương mà anh đến viếng
cảnh nên mang theo về nhà hai viên đá nhỏ có hình dạng đặc
biệt và óng ánh., Nhiều người bạn đồng hành và các dân trên đảo đều
khuyên anh ta nên tránh điều cấm kỵ, nhưng anh vẫn không đổi ý. Sáu tháng trôi
qua, hai đứa đang yêu nhau nồng nàn, bỗng
tự nhiên thấy chán nhau và sau đó đành chia tay vậy. Từ đó em chỉ còn giao thiệp
với những cô bạn gái cùng làm chung việc.”
Duy hỏi:
“Thế thì bây giờ em sang Vancouver định làm gì?”
“Có mấy người dồng hương với em đã sang đây lâu rồi viết
thư cho em bảo nếu ở Mỹ mà không có việc gì làm thì nên sang đây cũng dễ tìm việc
làm... và cũng dễ sống hơn.
Em sang và may mắn lại gặp anh. Bây giờ em muốn hâm nóng
tình cảm xa xưa giữa chúng mình, nay là
dip em tỏ bày cùng anh.”
Nói xong, Maria ôm
hôn Duy và hỏi: “Está bien?” (Được chứ?)
4-
Đang nằm với Maria trên giường trong phòng ngủ, Duy nghĩ
đến ước muốn ngày xưa cách đây gần mười năm “phải lột trần Maria ra để xem có
giống với Marisa, người chị song sinh đã ân ái ngút ngàn với chàng khi chàng du
lịch vùng biển Baja California, bên xứ Mexico ngày nào“.
Duy liên tưởng đến tiếng hát “mê-zít-cồ ngân dài của danh
ca Cao Thái” như trận ái ân không bao giờ dứt giữa Duy và người đẹp liêu trai
Marisa ngày nào...
Mười năm trôi qua nhanh thật!
Bỗng Duy nhớ đến một tình ca nổi tiếng của nhạc sĩ Trần
Quảng Nam “Mười Năm Tình Cũ” chàng hát nho nhỏ để ru Maria ngủ sau khi chàng đã
quần thảo cho người tình mệt một trận và nghiền nát nàng trên chiếc giường nệm
rộng king size này từ tối đến gần sáng như để đền bù những ngày xa cách, thèm
khát, nhớ nhung.
Và nay, Duy đã rõ:
“Marisa hay Maria... cũng vậy thôi!”
Maria vì thương yêu chàng khi còn trẻ nên khác với Marisa
trong tình chăn gối. Tình cảm hơn, sâu đậm
hơn là lẽ dĩ nhiên.
Và chàng tự nghĩ trong đầu :” hình như tất cả những người
kiều nữ khác đã chung chăn gối với chàng từ trước đến nay thì cũng...chỉ “có thế mà thôi!”
“Mười năm không gặp tưởng tình đã cũ,
Mây bay bao năm tưởng mình đã quên!...”
Maria ú ớ trong giấc ngủ, giọng nhừa nhựa:
“Anh nói gì... em vậy?
Khen em .... hay chửi em... đấy? hỡi cưng?”
Anh đang hát “ Tình Ca” để ru em ngủ mà.” Duy nói một
cách âu yếm vói người yêu.
Lần này có lẽ Maria hơi tỉnh ngủ, nàng nói rõ và lớn hơn:
“Hãy dùng tiếng espanol, por favor chứ hát tiếng
Vietnamita em đâu có hiểu.”
“Ừ, anh xin lỗi! Gặp em sau mười năm xa cách, anh hát một
bản tình ca nổi tiếng của một nhạc sĩ Việt Nam để ru em ngủ, anh muốn diễn tả bằng
espanol như vầy:
“Diez anos
sinvernos (Mười năm không gặp)
Pero no murió el amor-ao.
(tưởng tình đã cũ)
Siguen volando las nubes
(mây bay bao năm)
Pero no te he olvida-ao...” (tưởng mình đã quên...)
...........
Nghe xong bài hát, Maria nói:
“Excelente! Miel! Gracias! (Tuyệt quá! Cám ơn cưng!)
Rồi nàng chìm sâu trong giấc ngủ, bỏ mặc Duy nằm bên cạnh.
Duy ngắm nhìn Maria ngủ.
“Người đàn bà có hai lúc trông kém dễ thương là lúc mới
thức dậy và lúc đang ngủ!”
Duy thở dài vì ý nghĩ không thơ mộng đó đang đến trong đầu
chàng.
©PHƯƠNG-DUY TDC
Cước chú : * Truyện ngắn “ BIỂN TÌNH” cùng tác giả.
No comments:
Post a Comment