(Thương tặng Huỳnh-Khánh-Phước
được mệnh danh là cô gái
má hồng của trường trung Học Quế-Sơn ngày xưa )
Thuở ấy người đi
vui gió sương
Ngàn hoa rơi rụng
chết bên đường
Người theo tiếng gọi
" Hồn sông núi "
Bỏ lại phố phường
kẻ nhớ thương
Nhớ thương hình
bóng ai ? hồng thắm
Màu áo hoa cà gợi
vấn vương
Tóc đen cài nhẹ
cành hoa trắng
Mắt buồn xanh thẳm
dậy trùng dương
Ngày ấy ta vui mái
học đường
Hồn em tuyết ngọc
thật băng trinh
Em mơ , em mộng
nào ai biết ?
Chỉ biết em cười
thật xinh xinh
Còn nhớ ? Em - Anh
- Huệ - Thịnh -Hiệu
Ngày xuân năm đứa
chẳng về nhà
Ăn Tết thật vui
nơi nhà Chín
Vì ai ? anh quên cả
mẹ - cha
Chôn kín tình anh ở
bên trong
Chỉ chờ cơ hội thỏa
mộng lòng
Hoa lòng thì nở .
. . Nhưng hoa thẹn
Phong kín nụ hồng
lỡ ước mong
Ngày lại qua ngày
cách biệt nhau
Trong anh tồn tại
một niềm đau
Có những chiều buồn
giăng phố Hội
Đường về ta lỡ
bươc mai sau
Người vì lý tưởng
, vì chí hướng
Bác đảng là trên hết
cõi đời
Ta con Địa chủ ,
anh ngụy tặc
Dầu ta thố lộ chẳng
nên đôi
Thôi thế cũng xong
một cuộc tình
Cuộc tình ngây dại
tuổi học sinh
Người cứ đi đi cho
trọn chí
Chí cả nữ hùng buổi
chiến chinh
Ôi ! Ngày quê mẹ Cờ Sao rợp
Búa - Liềm tung
gió phất phơ bay
Ta vẫn biết người
quá vui say
Còn ta . . . mang
cả vạn chua cay
Đêm nay xứ Úc mưa
nhiều quá
Chạnh lòng ta viết
ít vần thơ
Cho người Xuân nữ
thời xưa ấy
Hiểu một tâm tình
thuở mộng mơ
- Bankstown
đêm phố thị mưa buồn
-
18101999
No comments:
Post a Comment