Lắm khi nỗi nhớ thành căn bệnh
Căn bệnh trầm kha chết mõi mòn
Mười năm tha thiết mơ cố quốc
Mảnh đất chôn nhau lại có hồn<!-- Read more -->
Có khi là dòng sông bến nước
Sáng rổ cá tôm em đội qua phà
Mùi mắm cái quê em Tân Thái
Bỗng ngậm ngùi thoang thoảng hương xa
Nước sông Hàn dưỡng nuôi Ðà Nẵng
Thắm thiết ngọn hoa An Hải Sơn Chà
Nuoc sông ấm chảy vào tim phổi
Róc rách ân tình sông núi thiết tha
Mười năm qua em còn bán rượu ?
Còn nhớ người ngất ngưỡng bên ai ?
Ðừng trách chi nhau đời trăm ngã
Gắng giữ dùm ta tiếng thở dài
Mười năm nơi chốn giang sơn lạ
Tủi phận tu mi thẹn với lòng
Ðã hẹn có ngày quay trở lại
Ðâu biết mịt mù xa núi sông
Mười năm chưa đủ quên quê cũ
Sao chẳng về thăm lại một lần
Trăng khuyết đêm tàn ngày tháng tận
Giữa đất trời xa lạ bâng khuâng
Mười năm chưa đủ thành quá khứ
Hồn đã rêu phong tự bao giờ
Sông lở cát bồi bao nhiêu bận
Hỏi lòng đâu đã bạc màu xưa !
Mười năm chỉ loay hoay một giấc
Quê xa ? xa lắc ? trắng mây nhìn
Cố thổ - ta về - trong tay Mẹ
Máu nào chẳng chảy lại về tim
Mười năm ngâm lại bài thơ cũ
Vừa đủ nghe vừa đủ ngậm ngùi
Ðủ rách dạ nát lòng phiêu bạt
Mười năm ! buồn lắm ! phận lưu vong .
Milpitas , 2001
Nguyễn Ðông Giang
Nguyễn Ðông Giang
No comments:
Post a Comment