Lần trước tôi về, nước quặn CÂU LÂU
Tôi đứng bên ni, bên tê GÒ NỔI
Lòng tôi ngập tràn bóng ngày xuống vội
Tôi đứng trên cầu hiu hắt ngó sang<!-- Read more -->
Tôi, xưa hồn nhỏ mà sông mênh mang
Chiếc cầu sắt đen ngày đi chưa có
Ðưa tôi qua sông con đò năm nọ
Ðã trôi về đâu lòng ngẩn ngơ sầu
Ngày xưa tôi đi cánh chim khát gió
Trời dẫu bao la vẫn thấy rất gần
Ngày tôi quay về gãy cánh, chồn chân
Hồn tôi chênh vênh, đất trời chật hẹp
Chẳng biết ghé đâu dù là quê cũ
Tôi tìm vô vọng sợi khói lam xanh
Không cả tiếng gà cục tác mái tranh
Nào đâu mùi thơm nồi cơm chín tới
Vườn nhà người chiếm, ngoại bỏ tản cư
Giải-Phóng về đây một trời tao loạn
Cuộc chiến năm nào đã vào dĩ vãng
Sao nỗi buồn đau vẫn cứ quanh đây
Tôi đứng trên cầu ráng đỏ chân mây
Bên kia sông vùng tuổi thơ mất dấu
Tìm hoài đâu ra ÐÔNG BÀN, CẨM LẬU
THI NHƠN, PHÚ LỘC cũng đã thay tên
Tôi đứng nơi đây hồn xuống, chiều lên
Khóc cuộc đời mình như thuyền đã đắm
Chưa về làng xưa vinh qui áo gấm
Nay khoe làm gì chiếc áo tù nhân
Thời thế đổi thay, người cũng chia, phân
Tôi đi giữ nước trở thành bán nước
Người sợ vạ thân hoan hô xâm lược
Tôi tội đồ được ra vẻ khoan dung
CÂU LÂU, chỗ THU BỒN tan rồi hợp
Ðể cùng xuôi về biển mẹ mênh mông
Nhưng nơi đây tôi nghe rẽ đôi dòng
Con đất QUẢNG vẫn đi về hai phía
Tôi đứng trên cầu nhìn qua làng cũ
Tôi chẳng sang sông để khỏi chạnh lòng
Hoàng Ðịnh Nam
Wednesday, August 1, 2012
Câu Lâu Ngày Về - Thơ Hoàng Định Nam
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment