Tôi
viết bài thơ lúc vừa tĩnh giấc
Thoảng
hương nồng phảng phất ngát đâu đây
Bút
trào dâng hồn đắm đuối mê say
Tôi
âu yếm nhỏ từng trang giọt ngọc
Ðêm
đã vào khuya. Vô vàn tinh tú
Cõi
thiên đình náo nức hội hoa đăng
Ðịa
cầu quay trong sắc trắng mơ màng
Lòng
tôi ngỡ như đang mùa khuyết sử
Ai đi đó, có xuôi về quá
khứ
Cho
gởi cùng niềm thao thức, băn khoăn
Buồn
xưa xa đang gọi những vui gần
Vòm
thời đại giăng giăng đường lối cũ
Từng
mùa chết, từng mùa qua gục rũ
Trong
điêu tàn tôi thấy sắc màu mơ
Lời
Ai kia thắp sáng nẻo tôi chờ
Và
Em đến, đôi mắt tròn rạng rỡ
Em
lộng lẫy khoác vào tôi, ôi bỡ ngỡ
Màu
nguyên trinh diễm lệ của thiên đàng
Tôi
sục nhớ từ một thưở vườn hoang
Con
bướm nhỏ dại khờ chia bản ngã!
Tay
Em đấy chuốc vàng lên óng ả
Tóc
Em đây lả lướt tỏa hương nồng
Nét
môi mềm lên ấm nụ hôn ngon
Mắt
rực sáng màu hào quang nguyên thủy
Em
chẳng nói nhưng đất trời kiều mỵ
Cỏ
cây giờ đang đổi mới mùa hoa
Dòng
sông xanh vui chở ánh trăng ngà
Reo
náo nức hương đời lên dị dị
Tôi
nghe gọi từ muôn phương huyền bí
Nhân
loại vào mùa lễ hội thăng hoa
Trần
gian xanh óng ả nhạc giao hòa
Con
bướm nhỏ hân hoan vào ngõ ý
Tôi
tĩnh giấc nghe quanh mình kỳ dị
Thắp
bình minh từng đỉnh núi xa xa
Biển
cùng sông réo rắt nhạc đồng ca
Chăn
chiếu mục cũng nồng hương ngát ngát
Tôi
viết bài thơ lúc vừa tĩnh giấc
Ngỡ
ngàng sao giờ được sống bên Em
Ta
nhìn nhau vừa lạ lại vừa quen....!
Nguyễn Thuỳ
No comments:
Post a Comment