Saturday, May 24, 2014

Việc dễ sao không chịu làm - Nguyễn Thùy


            Tàu Cộng ngang ngược kéo giàn khoan của chúng, đặt chình ình nơi lảnh hải VN, các quan chức đầu sỏ Ðảng và Nhà nước CHXHCN VN, chẳng mội ai lên tiếng phản đối trong lúc nhân dân mạnh mẽ tố cáo ngay hành động nầy của bọn Cộng Tàu. Cho mãi lúc qua họp Hội Nghi thượng đỉnh của khối ASEAN tại Miến Ðiện, ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng mới mạnh miệng lên án Tàu Cộng vi phạm trắng trợn chủ quyền lãnh hải VN, đe dọa an ninh vùng biển Ðông, nhưng cả khối ASEAN chẳng lưu ý mấy đến lời ông.
          Ngày 11/05/2014, hưởng ứng thông báo của 20 tổ chức Dân sự, nhân dân biểu tình ôn hòa tại Hà-Nội, Sài-Gón, Ðà-Nẵng vừa chống Tàu Cộng vừa đòi hỏi Nhà nước phải trả tự do cho người yêu nước và ‘xứng đáng là lãnh đạo’. Mặc dù có sự trà trộn của Công an và Thanh niên các Thành đoàn Thanh niên Cộng sản cố lái cuộc biểu tình chỉ nhằm chống Tàu Cộng chứ không được đòi hỏi Ðảng và Nhà nước điều gì, cuộc biểu tình vẫn diễn ra trong ôn hòa và thành công khiến lòng dân nức nở vui mừng khôn xiết.
          Trước cao trào đó, công nhân Bình Dương, Nghệ An, Hà Tĩnh cũng  biểu tình nhưng lại bị bao nhiêu ‘kẻ xấu’trà trộn đưa
đến tình trạng bạo đông, đập phá, hôi của và gây chết chóc cho một số người cả Việt và Tàu mà Công an không hề ngăn cản. Sụ việc nầy do đâu ? Chỉ một ngày sau, người ta có đủ dữ kiện  (người dân Bình Dương cho biết lũ xấu đó từ đâu tới chứ không là công nhân ở Bình Dương, tại Hà Tĩnh, chủ nhân Tàu cho công nhân nghỉ hai ngày để đi biểu tình, công an từng từng lớp lớp trốn đi đâu, chỉ lảng vảng đôi người, mặc cho sự việc xảy ra mà không can thiệp) để kết luận là sự việc đó do thủ đoạn của Tàu phù cùng Ðảng và Nước VN chủ trương để Tàu Cộng có cớ gây khó khăn thêm cho VN. Dù do ai gây ra thì
trách nhiệm vẫn thuộc về ông Nguyễn Tấn Dũng vì ông là Thủ tướng nắm quyền Chính phủ và bộ
Công an trực thuộc quyền ông. Thế là, ông ra ngay lệnh cấm biểu tình dù ôn hòa khiến cuộc biểu tình ngày 18/05 chỉ xảy ra lẻ tẻ, người dân biểu tình bị Công an canh giữ tại nhà, khóa cả cửa, bị bắt, bị đánh đập, giam giữ..
          Rồi ông qua Manille, họp cùng Chính quyền Phi-Luật-Tân, cả hai bên cùng lên án Trung Cộng và đồng ý cùng đưa vấn đề ra pháp lý quốc tế. Ðược lắm nhưng chỉ một liên minh Việt-Phi thì làm gì được bọn bành trướng Bắc Kinh ? Phi Luật Tân đã kiện Tàu Cộng với quốc tế rồi nhưng kết quả ra sao, có thể cả 10 năm, 20 năm hay hơn nữa cũng vẫn không đến đâu.
          Rồi ông  Bộ trưởng ngoại giao Phạm Bình Minh
được mời sang Hoa Kỳ hội kiến với đồng sự là J.Kerry, để làm gì ? Chắc lại để yêu cầu Hoa Kỳ lên án Tàu cộng (chính phủ Hoa Kỳ và một số chính khách đã làm rồi) và  năn nỉ Hoa Kỳ can thiệp để Tàu Cộng ngừng việc hung hãng xâm phạm chủ quyền VN. Chưa biết sẽ ra sao nhưng chắc chắn là Hoa Kỳ hứa sẽ giúp VN. Hứa và hứa, chỉ hứa thôi, bao lần rồi (Hoa Kỳ đã lên tiếng cho hải quân bảo vệ ngư dân VN mà nào có thấy đâu). Hoa Kỳ giờ nầy có giúp VN thì cũng chỉ là những lối  nói ngoại giao, đôi việc làm biểu kiến (như cho đôi tàu chiến ghé cảng Ðà-Nẵng, đôi tuyên bố của Tư lệnh hải quân ..), nhiều nhất là bán một số vũ khí. Hoa Kỳ không hay chưa thể làm hơn. Thị trường Trung
quốc béo bở quá,
nếu đánh chiếm được VN thì thị trường đó thêm mở rộng, càng có lợi hơn cho số ‘con buôn’ Hoa Kỳ, trước tiên là bán vũ khí cho nhiều quốc gia. Trung Cộng cũng không dại gì khiêu chiến Hoa Kỳ. Thị trường Hoa Kỳ cũng béo bở lắm cho họ, thêm nữa, sức mạnh quân sự so với Hoa Kỳ chẳng thấm vào đâu. Trung Cộng có thể rút giàn khoan đi nơi khác vào tháng 8/2014 tới như họ đã nói, lấy cớ là không có mấy dầu khí nơi đây và sau khi đã được Ðảng và Nhà nước VN tuân thủ thêm một số yêu sách nào đó của họ. Và như thế, VN luôn luôn bị khống chế bỡi Tàu Cộng để họ thực hiện lối ‘xâm lăng mềm’, gặm nhắm từng phần lãnh thổ đến lúc hoàn toàn chiếm trọn VN mà không cần đến sử dụng vũ trang.

      Ðành rằng sự liên lập quốc tế là điều kiện không thể thiếu trong thời đại hiện nay, VN cần đồng minh hổ trợ nhưng đấy mới là điều kiện cần chứ chưa đủ. Ðồng minh nào hổ trợ cho ta khi tự ta không có một thực lực nào để đồng minh tin tưởng. Nếu cứ mãi tiếp tục cái chế độ ‘độc tài đảng trị’, ‘công an trị’ và ‘hộ khẩu trị’,… thì chẳng thể có được đồng minh nào nhiệt tình ủng hộ và tự thân mình càng ngày càng sa đọa, suy sụp, càng dễ cho Trung Cộng không cần đánh vẫn thắng. Ông Nguyễn Tấn Dũng chỉ trông nhờ cậy bên ngoài trong lúc không biết phát huy cái thực lực tự cứu nước ngay trong quần chúng nhân dân. Ở vị trí Thủ Tướng Chính Phủ, ông cũng như hai ông Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang có
đủ thẩm
quyền, đủ cách thế để tạo nên cái thực lực đó một cách dễ dàng nếu các ông còn chút lòng yêu nước, nếu ông không muốn Tàu cộng hay bất cứ ngoại bang nào cướp và thống trị đất nước. Việc dễ quá, sao lại không làm ? Những việc quá dễ đó, nhân dân trong nước và ở hải ngoại, đã nói, đã đề nghị và đòi hỏi từ lâu nhưng các Ông cùng Ðảng và Nhà nước bưng tai, bịt mắt chẳng để ý, lại còn ngăn chặn, cấm đoán bằng mọi thủ đoạn thô bạo, tàn nhẫn. Ðến nay, tình hình không cho phép chần chờ được nữa mà phải thục hiện ngay những điều dễ dàng đó.
          Xin nêu lại đây những điều dễ dàng đó đã được toàn dân (người Việt trong nuớc
và người Việt ở hải ngoại) từng yêu cầu, đòi hỏi lâu nay :

          1/- Trả tự do ngay cho người yêu nước, cho các Dân oan, các Blogger đang bị giam cầm vô cùng khốn đốn trong các trại giam từ Bắc đến Nam. Mời những người yêu nước đó cũng như những nhà trí thức, những nhân sĩ tài năng, đức độ tham gia Chính phủ, thay thế những nhân sự bất tài, vô trách nhiệm như trường hợp bà Bộ trưởng Y tế Nguyễn Thị Kim Tiến chẳng hạn. Những nhân vật trong Chính Phủ nên thường xuyên thăm dân để hiểu rõ dân tình, dân cảnh cùng những nguyện vọng của người dân, những khó khăn mà người dân và chính quyền địa phương đang gặp để có biện pháp cải thiện. (Hình như ông Thủ
tướng Nguyễn Tấn Dũng, ông chủ tịch nước Trương Tấn sang  chưa lần nào đi thăm dân cả, ngay cả lúc dân Nghệ An, Hà Tĩnh bị bão lụt trầm
trọng, hai ông cũng chẳng đến thăm, chỉ ngồi ở dinh Chủ tịch, dinh Thủ tướng lo  việc củng cố đia vị và lo sao cho túi tham nhũng của các ông được thêm ngoại tệ). 

          2/- Ðể nhân dân được tự do biểu tình ôn hòa thể hiện tinh thần yêu nước. Công an  không được đàn áp, theo dõi, bắt bớ mà chỉ giữ an ninh và bắt những phần tử xáu trà trôn gây bạo động, đốt phá, hôi của.

          3/- Khuyến khích và
để các tổ chức Dân sự được tự do hội họp, thảo luận, đề nghị những  biện pháp cứu nước cùng xây dựng thể chế tốt đẹp như các cuộc họp ‘Cà-phê đen’. Từ đó dần dần hình thành đôi Ðảng phái do những người yêu nước, có trình độ, có phẩm cách cao (nhưng cần tránh những đảng phái cuội và tránh nạn lạm phát Ðảng phái thường gây hoang mang dư luận).

          4/- Nhân dân và Chính phủ đồng loạt tuyên bố những văn kiện đã ký kết giữa hai Ðảng và hai Nhà nước Trung Cộng và VN trước nay đều vô giá trị từ công hàm của Phạm Văn Ðồng đến những văn kiện bí mật tại Thành Ðô với Nguyễn Văn Linh, Ðổ Mười,…cho đến những văn kiện khác qua bao đời
Tổng Bí Thư, Chủ Tịch nước và Thủ tướng (Ðổ Mười, Lê Khả Phiêu, Lê Ðức Anh, Nguyễn Mạnh Cầm, Trần Ðức Lương, Phan Văn Khải, Nông Ðức Mạnh, Nguyễn Minh Triết,… ; những văn kiện nầy lúc đó không có sự có mặt của Nguyễn Tấn Dũng cũng như Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang vì các ông chưa leo lên được ghế cao). Từ đó sẽ vô hiệu hóa luận điệu Trung quốc viện dẫn những văn kiện đó cho mưu đồ bành trướng, xâm lăng của chúng.

          5/- Cho công nhân được thành lập Nghiệp đoàn tranh đấu cho quyền lợi  mình. Trường hợp quá gây cấn, Nhà  nước có thể can thiệp để điều hòa thế nào cho không ‘quá đáng’ về phía chủ nhân cũng không quá thiệt thòi
cho giới công nhân.

          6/- Ngăn chặn bớt những quy hoạch của địa phương để không xảy ra mọi cưỡng chế đất đai, nhà cửa của dân, từ đó tránh được một số nạn tham nhũng. Cùng lúc tạm ngưng những công trình quy mô như đường xe lửa cao tốc,…hầu dùng ngân quỉ vào những công trình cấp thiết hơn như xây dựng nhà cho những thành phần vô gia cư, xây thêm bệnh viện, đường sá, cầu cống, không còn cảnh học sinh phải đu dây bơi qua sông hay phải dùng bao nylon đến truờng học.

          7/- Cho các cơ quan truyền thanh, truyền hình, báo chí lâu nay không nhất thiết phải đi theo ‘lề phải’ mà phản
ánh trung thực tình hình đất nước, cùng lúc chấp nhận một số báo chí tư nhân được hoạt động công khai (báo Tự Do Ngôn Luận, báo Tổ Quốc) và một số báo tư nhân khác do những người thực lòng yêu nước, có đức độ và nhân cách cao.

          8/- Ðề nghị với Trung quốc cùng VN xét lại việc Trung Quốc thuê mướn dài hạn các nguồn đầu rừng, vụ khai thác Bô-Xít Tây nguyên, các khu dân Trung quốc thiết lập những vùng sinh sống biệt lập như ở Bình Dương, Ðà Nẵng, Vũng Áng,. thế nào để bảo vệ được môi sinh, không xâm phạm quyền sinh sống của người dân Việt. cảnh người lao động và kiều bào Trung quốc phải đối xử tốt với người Việt. Dĩ nhiên phía Trung Quốc
chẳng chịu nào nhưng những đề nghị đó được toàn dân ủng hộ cũng nói lên thái độ cùng việc làm mạnh mẽ chứ không nhu nhược, hèn nhát của nhà cầm quyền như lâu nay.

          9/- Tuyên bố và chủ trương cuộc bầu cử sắp tới không còn là của nội bộ Ðảng, không còn cảnh ‘Ðảng cử dân bầu’ mà là một cuộc Tổng Tuyển cử công khai, minh bạch của toàn dân có giám sát quốc tế.
        (Xin chưa nói đến việc thay đổi tên Ðảng, tên thể chế, thay đổi quốc kỳ, quốc ca, đến đa nguyên, đa đảng, đến bồi thường cho Dân oan, cho những thiệt hại của lớp người yêu nước bị cướp tài sản, bị đánh đập, bệnh hoạn hay
một số dân lành bị Công An thủ tiêu, giết hại như trường hợp người cha của cô Trịnh Kim Tiến và bao bao nữa. Cũng chưa nói đến đến việc giải tán đảng Cộng sản, việc đòi hỏi các ông phải từ chức, trao quyền quản trị đất nước cho nhân dân).

          Những việc làm trên quá dễ dàng và trong tầm tay của các ông, cớ sao các ông không chịu làm ?. Không chịu làm những việc dễ dàng đó thì quả các ông là những kẻ bán nước, buôn dân, tay sai, đầy tớ của Tàu cộng, đừng nói gì đến yêu nước, đến chủ quyền của dân tộc, đừng van nài, xin xỏ sự giúp đỡ của một quốc gia nào.


-Thực hiện những điều dễ dàng trên thì các ông sẽ là những Gorbachev, Yelsin ôn hòa của Việt Nam.
          -Thực hiện những điều dễ dàng trên thì các ông sẽ có chỗ dựa vững chắc là nhân dân cả nước, cả người Việt ở hải ngoại (tôi nghĩ thế) và ghế ngồi của các ông vẫn vững ít ra trong một thời gian vì không người dân yêu nước nào muốn cảnh ‘nồi da xáo thịt’ trong tình hình nguy kịch của đất nước hiện nay. Nếu không, toàn dân phải lật đổ, tiêu diệt Ðảng và Nhà nước các ông để đủ điều kiện chống giặc Tàu.
          -Thực hiện những điều dễ dàng trên thì tiếng nói của các ông mới được nhân dân hảo cảm và Trung quốc sẽ bớt
lời, bớt hành động bạo ngược, ngang tàng đối với các ông cũng như với nhân dân ta. Và tình hữu nghị Việt-Trung sẽ được thực hiện một cách nghiêm chỉnh, đúng đắn, không còn cảnh bên đè nén, bên lép vế như lâu nay.
          -Thực hiện những điều dễ dàng trên, thế giới sẽ thiện cảm với ta ngay, sẽ đứng về phía ta để có thái độ và hành động cụ thể (khiến Trung Cộng phải e dè, không dám hung hăng, ngông cuồng), và ta không phải năn nỉ, cầu cạnh, van xin quốc gia nào.
          -Thực hiện những điều dễ dàng trên cũng là bước đầu để Ðảng và Nhà nước các ông trên gần 70 năm nắm quyền (kể từ 1945) chuộc lại bao tội lỗi đối với nước,
với dân và lịch sử phần nào khoan hồng, tha thứ.
          (Một điều các ông cần lưu ý : Nếu các ông tiếp tục làm tôi mọi cho Tàu Cộng, tiếp tục để chúng bắt các ông phải lần hồi hiến nhượng đất đai, biển đảo cho chúng thì lúc Hán Chệt, Tàu Ô, Tàu Phù,Tàu Khựa chiếm được đất, thống trị nhân dân ta , liệu chúng có còn cho các ông nắm quyền như lâu nay hay chúng sẽ loại bỏ, sát hại các ông cùng gia đình, thân nhân các ông, tịch thu hết mọi tiền nong, của cải các ông cho dù các ông có nhanh chân đào tẩu ra nước ngoài vì Trung Quốc lúc bây giờ sẽ nhân danh chính nghĩa (!?) là ‘giải phóng’ (!?) Việt Nam khỏi ách thống trị của tập đoàn cầm quyền tàn ác, bất lương tức Ðảng và Nhà nước
của các ông để biện minh cho hành động xâm lăng của chúng với VN và với thế giới).

          Các ông đang ở vị trí đủ mọi điều kiện nên những việc làm dễ dàng trên không khó gì mà không làm được. Hãy thực hiện nhanh lên để toàn dân khỏi phải ‘tiêu trừ’ chế độ các ông hầu tập trung sức mạnh chống xâm lăng Tàu Cộng.
          Mong rằng các ông không chần chờ, do dự. ‘’Bách niên nhân sinh nhất giác mộng, Vạn lý hà san nhất cuộc kỳ’’(tạm dịch : ‘Trăm năm tĩnh mộng một lần, Cuộc cờ thế sự xoay vần có dư’ – Câu thơ của Ngọa Long Sinh trong tiểu thuyết chưởng ‘Kim Kiếm điêu linh’ của ông).
Hãy xin tĩnh mộng, đừng hôn mê nữa !

France 24/05/2014

Nguyễn Thùy

No comments:

Post a Comment