Sunday, January 19, 2014

Chùm thơ Ý Nga



XUÂN NHỚ NHÀ

Con xay sinh-tố cho Ba nhé!
Rụng hết răng rồi Ba khó ăn
Tre già hóa… trẻ, âm trè trẹ
Chén cháo con dâng được mấy lần?
 
Me già răng yếu chẳng thèm me
Xin phép, con ăn với bạn, nghe!
Cóc tỉa, xoài xanh, thêm muối ớt
Chút cay chua... Nước mắt con nhòe
 
Nhớ lắm Me ơi! Tình mẫu tử!
Nhớ Nhà, con vốc tuyết làm hoa
Thêm xuân này nữa xuân hăm mấy?
Mơ mãi chưa quay lại với Nhà
 
Ý Nga, 2005.

Ý Nga xin phép và đa tạ:
Quý Tác Giả cùng Người Chuyển về 
những tranh, hình ảnh đã sưu tầm và chọn lọc cho thơ.





LÀM SAO THƠ EM NGỌT?

Những con chim bên thềm
Đã về cùng nhau hót
Xuân càng vui-vẻ thêm
Chúng líu-lo cho ngọt!
 
Những cánh chim Việt-Nam
Vẫn còn bay tứ hướng
Hót u sầu ai cam,
Điệu thê lương ai hưởng?
 
Anh ơi đất dần mất
Chúng bán hết rồi anh
Bây giờ sông núi cắt,
Tay chúng vấy máu tanh.
 
Tổ-tiên ta gìn giữ
Từng tấc đất cho mình
Anh nghe gì không chứ?
Sao anh nỡ lặng thinh?
 
Em nghe từng tấc đất
Cũng trổ từng niềm đau
Rồi nhà Nam dần chật,
Dân mình sẽ về đâu?
 
Những cánh chim bên thềm,
Đã về cùng nhau hót.
Em, cánh chim nhà Nam
Lời thơ sao cho ngọt?
 
Ý Nga.


XUÂN, XUÂN!
 
Một người nói chuyện nắng mưa
Một người cứ hỏi: “Sao chưa chịu về?”
Một người uất nghẹn tái tê
Nhớ-nhung chất-ngất đường về ở đâu?
                             ***
Xuân, Xuân!
Họ rủ nhau về! Trời lập đông
Lạnh căm đất lạ, xuân bao Mồng?
Anh cười cười nhắc: Quê vào Tết!
Em hỏi anh: Mùa xuân có không?
 
Xuân, Xuân!
Mỗi độ đông về: Tết? Chẳng xuân!
- Xuân! Xuân! Anh nhắc đã bao lần
- Xuân! Xuân! Âm vọng nghe buồn quá!
Cộng đỏ phong bì! Dân khthân!

Ý Nga


SƯỞI BÀN TAY, ĐỐT LỬA BẬP-BÙNG

Găng len đã sưởi bàn tay
Vẫn không đủ ấm. Lạnh thay xứ người!
Nón, khăn, áo, vớ … nặng ơi!
Run tay lạnh cóng, thèm trời Việt Nam
 
Gọi xuân sao rét vẫn tham
Trắng môi cùng mắt vì hàng tuyết rơi
Mặn làm sao, tuyết lạ đời!
Hay em lệ nhỏ nhớ thời nắng xưa?
 
Nhớ Sài Gòn nắng rồi mưa
-Hết mưa lại nắng, em chưa thôi hờn?
Lời ai ve vuốt, tóc mơn
Dỗ em mỗi tối… chập-chờn khó quên.
 
Bàn tay lạnh, nén tiếng rên
Mà thơ chảy giọt, đời nên được gì?
Sưởi giùm đi! Sưởi giùm đi!
Cho tay tôi ấm để khi đến nhà.
 
Bàn tay xòe được những Hoa
Thơm trang giấy trắng, Mẹ Cha vui cùng
Thơ vtôi sẽ thổi tung
Ấm lên cùng lửa, bập-bùng gọi ai.
 
Ý Nga


-ANH CHỈ THẤY MÂY TRÔI!
 
Thì Anh cứ để mây trôi
Trắng xanh quyện lẫn. Đẹp ơi da trời!
Anh đừng níu lại, tội người
Lỡ yêu rồi, sắc xanh ngời quyện mây.
 
Mây trôi theo gió về đây
Em gom cho trọn phương này tìm vui
Gió xuân cuốn cả tóc người
Nắng xuân chưa đủ ấm lời với nhau.
 
Bạn-bè giờ ở nơi đâu?
Mây về em sẽ gửi câu yên-bình,
Nhờ mây đem đến quê mình
Ch giùm nỗi nhớ, bao tình chắt-chiu.
 
Mang giùm triệu triệu thương yêu
Chia vơi đau khổ, góp điều mừng vui.
Nhé Anh! Cứ để mây trôi!
Xanh thêm hy-vọng, người thôi quên người!
 
Ý Nga

 

HOA XUÂN
 
Đã bao năm dọn nắng đón mưa rào
Ươm Hột Nhớ trồng Cây Sầu trên núi
Thơ Trần Minh Hải
 
Tưới cho nhiều nước mắt ơi,
Để người rong-ruổi khắp nơi tìm về,
Để đường dài bớt nhiêu khê,
Để con dân Việt không chê Quê nghèo.
 
Lệ nhục-nhằn xin cứ theo,
Nhắc người đi nhớ, ai gieo kinh-hoàng.
Cây Sầu nào có mọc  hoang
Núi cao nhuộm “đỏ’ khăn tang bao người.
 
Ươm hoài Hạt Nhớ với đời
Chờ cơn Mưa Ngọt sẽ rơi đúng ngày
Trái Vui rồi sẽ dần thay
Cây Sầu úa gốc, Hoa Xuân rộ đường.
 
Trẻ thơ rồi sẽ thơm hương
Tự Do rực sắc, khắp phương nở Vàng
 
Ý Nga.
 

ĐI VỀ ĐÂU?

Bảo tuyết đi qua thành phố
Xuân buồn, trắng cả hồn em.
Mùa xuân của vòng tứ tiết,
Không phải mùa xuân êm đềm,
Mà dân tộc đang ao ước.
 
Gió lạnh làm da but rêm
Thương dân trùng dương gửi xác,
Thương lính “trả nợ” rừng đêm
Anh ơi, chúng mình nào khác
Người đi không thấy Điểm Về.
 
Bão tuyết đi qua rồi hết
Mình đi, đường dài lê thê!

 
Ý Nga


ĐƯA EM LÊN CHÙA

Em về nắng rực vàng ươm
Áo xanh, mây trắng, trời thơm xuân nồng
Em về phơi nắng má hồng,
Chân khua guốc gỗ, bềnh bồng tóc bay.
 
Em về! Anh hỡi nếu hay?
Ngọc Lan nhớ hái để tay em cầm
Sóng đôi mình chẳng ngại ngần
Nương theo màu nắng lần thăm quê nghèo.
 
Anh rồi sẽ dắt em theo
Thăm chùa Hương, tự tay chèo, dẫu mưa
Mai về! Ôi Anh Dễ Ưa
Có chờ em, nếu tóc thưa… thưa dần?
 
Tự Do, hoa đẹp lòng dân
Mình tìm núi vắng ẩn thân giấc nồng
Và em lại mặc áo hồng
Theo anh lạy Phật mà không thẹn lòng!
 
Ý Nga.









 


 
 

No comments:

Post a Comment