(1872 – 1926)
ngài ngồi đập đá Côn Lôn
cánh tay giáng xuống hờn căm, rùng mình
đất trời thảng thốt rung rinh
núi sông chấn động chân tình mày râu
nước nhà chìm ngập bể dâu
hận không đủ sức, ngẩng đầu chịu thua
bậm môi bật máu cợt đùa
cái thân phận ngấm nắng mưa không đành
câu thơ từ trái tim lành
chẳng là khẩu khí bỗng thành kiếm đao
âm vang từ nỗi nghẹn ngào
bi hùng khúc dội nghiêng chao đất trời
thành danh trong kiếp con người
không màng vẫn phải ngậm ngùi giơ tay
vô tri đá nát bụi bay
bàn tay đập đá lòng mây phiêu bồng
tôi vừa gặp giữa thinh không
nguồn tâm sự sống muôn năm bi hùng
một thời luyện kiếm bắn cung
đổ máu chút đỉnh cuối cùng lưu vong
Luân Hoán
25-01-2014
No comments:
Post a Comment