Kịch thơ 3 màn 3 cảnh
Vũ Đình Trường
Ở một làng đánh cá ven biển thuộc tỉnh Quảng Ngãi.
Gian nhà hẹp, bàn ghế không thứ tự. Hai vợ chồng đang ngồi cạnh nhau bên chiếc bàn ăn. Người đàn bà nét mặt buồn bã, chốc chốc lại thở dài. Người đàn ông có vẻ tư lự, đăm chiêu, nhưng ánh mắt tỏa ra một nét cương nghị, cứng rắn. Hai người ngồi nhìn ra hướng biển, chừng như đang suy nghĩ điều gì lung lắm. Lát sau anh quay nhìn vợ với ánh mắt long lanh và giọng nói cương quyết:<!-- Read more -->
"Không thể được, em ơi, không thể được
Mặt trời lên anh sẽ quyết ra khơi
Mấy tuần nay lương thực cạn khô rồi
Ta chẳng lẽ ngồi bó tay đợi chết?"
(Người đàn bà, thảng thốt):
"Đừng anh!
Bọn Hán tặc đang lộng hành chém giết
Làng chài ta lắm kẻ chẳng quay về
Tàu tuần dương chúng vây bủa tư bề
Anh ra biển chỉ làm mồi cho chúng"
(nhìn quanh quất)
"trong nhà ta còn dăm đồ hữu dụng
sao không bán đi mua gạo sống qua ngày?"
(nhìn xuống chiếc nhẫn cưới đang đeo trên tay)
"chiếc nhẫn này và cả cặp bông tai
chắc đủ để nhà ta ăn một tháng"
Người đàn ông, đau xót:
"Nghe em nói anh càng căm giặc Hán
và thêm thù Bắc bộ phủ ngoài kia
Chúng làm dân ta nhục nhã ê chề
Hận mất đất biết bao giờ rửa được
Vua quan Hà thành một lũ hèn khiếp nhược
sợ Hán triều hơn cả sợ cha ông
e có ngày chúng mang cả Thăng Long
Cúi đầu xuống dâng lên ngài Đại Hán"
(ngừng một phút rồi anh lại nhìn ra phía biển)
"Anh đã quyết thì xin em đừng cản
cuộc đời anh gắn bó với trùng khơi
cá biển Đông nuôi sống biết bao người
Kho thực phẩm của tiền nhân để lại
Bọn Hán tặc quyết chiếm toàn Đông hải
Tội ác này trời đất chẳng dung tha
Hoàng Sa, Trường Sa, hai đảo của ta
dưới gót giặc, lòng ta đau như cắt"
(Người đàn bà đưa một ngón tay lên miệng như ra hiệu cho chồng im lặng)
"Anh nói khẽ, kẻo có người mách vặt
Lại vào tù thì khổ lắm anh ơi!"
(có tiếng trẻ khóc)
"Ôi con ta lại thức dậy nữa rồi
chắc đói sữa, biết lấy gì cho bú"
(bước tới nôi bồng con lên dỗ)
"nín đi con, nhà mình đang khốn khó
chờ mẹ đi xin sữa ở nhà bên
mẹ cúi đầu cầu nguyện với ơn Trên
cho ba khỏi rơi vào tay giặc biển
Quê hương ta đang trong hồi nguy biến
Mất chủ quyền nên khổ lắm, con ơi!"
(Đứa bé ngưng khóc. Đặt con vào nôi, Người đàn bà quay lại ngồi bên chồng)
"Hàng xóm ta cũng có kẻ nhiều lời
Thích tố cáo để lấy lòng quan lớn"
Người đàn ông, có vẻ hơi thất vọng, ngao ngán:
"Dân tộc ta vùi trong cơn bão lớn
Ngày như đêm không thấy mặt trời lên
Lính triều đình toàn một lũ kên kên
Mắt háu đói lượn vòng quanh xác chết
Bọn đầu xỏ bạc tiền ăn không hết
nhà chúng xây trên máu lệ dân lành
Tiếng dân than tưởng thấu đến trời xanh
sao lắm kẻ vẫn lầm than đói lạnh
Trót sinh ra trên quê hương bất hạnh
Ngày qua ngày không thấy nẻo tương lai"
(Người đàn bà):
" Hơn tháng qua ta như kẻ lưu đày
Biển trước mặt mà quá tầm tay với
Hải quân ta lại yếu hèn quá đỗi
Khi dân cần họ trốn cả nơi đâu
Không dám ra khơi đối mặt quân Tầu
xấu hổ thế còn dám nhìn ai nữa"
(Người đàn ông):
"Ta phải tự đốt cho mình ánh lửa
còn hơn ngồi nguyền rủa bóng đêm đen
Anh thèm nghe tiếng sóng vỗ bên thuyền
thèm nhìn cá nặng quằn manh lưới nhỏ
đã làm bạn với muôn trùng sóng cả
xa một ngày ray rứt biết bao nhiêu
anh mơ ngày lấy lại biển thân yêu
Ta mặc sức vẫy vùng cho thỏa chí
Xây lăng tẩm, dựng bia thờ liệt sĩ
Các anh hùng tử trận tại Hoàng Sa
Gươm anh linh hạm trưởng Ngụy văn Thà
sẽ chói rạng trên muôn trùng sóng bạc
Năm bảy tư quân ta không hèn nhát
Dù thế cô vẫn liều chết không hàng
quyết không thèm làm tôi tớ ngoại bang
Lấy thân xác làm rào ngăn bước giặc
Sao ngày nay bọn Hà thành nô nặc
lại cam tâm dâng đất tổ cho người
một vết nhơ lưu lại đến muôn đời
nhục hơn cả vua hèn Lê Chiêu Thống"
(Người đàn bà):
"Anh yêu ơi, lưới trời cao lồng lộng
một mảy lông không thoát được ra ngoài
Triều nhà Hồ tồn tại đến ngày nay
nhờ quyền lực toát ra từ họng súng
Bao năm qua bà con ta điêu đứng
mà quan lại triều đình tài sản khắp nơi
bạc triệu trong tay, hôm sớm chơi bời
xây biệt thự huy hoàng như điện ngọc
họ không thấy mưu Hán triều thâm độc
chúng đưa dân lập nghiệp khắp quê mình
Tây Tạng xưa đang sống cảnh thanh bình
cũng vì chúng mà nhà tan cửa nát
nửa thế kỷ qua lòng người phẫn uất
chúng luôn tay đàn áp thật dã man
Đức Đạt Lai phải vượt núi băng ngàn
ra hải ngoại để tìm phương giải cứu
Bọn Mao, Đặng khác chi loài dã thú
lấy bạo quyền bảo vệ thế độc tôn
đưa chiến xa về giữa Thiên An Môn
xích sắt nghiến vào đầu dân vô tội"
(Người đàn ông):
"Sao thế giới vẫn bình chân như vại
Để chúng ngang nhiên bắn giết dân lành
Sẽ có ngày đất hạn trổ chồi xanh
sông nhẫn nhục nước dâng thành cuồng lũ
Em có biết chuyện người dân nước Lỗ?
Sao nhiều năm trên ngọn lửa hung tàn
Bỗng một ngày đứng dậy rất hiên ngang
Giết bạo chúa, giương cao cờ dân chủ
Cả Liên Xô cũng cam đành thúc thủ
Trước cao trào tranh đấu của nhân dân
Các nước Đông Âu nối gót Ba Lan
Đảng Cộng sản sớm chiều thành cát bụi"
(Người đàn bà):
"Dân ta sống bao nhiêu năm hờn tủi
Biết có ngày quật khởi được hay không?"
(Người đàn ông):
"Em yêu ơi, hãy vững dạ chờ mong
Ngày giải phóng sẽ không còn xa mấy
Tức nước vỡ bờ, lời xưa còn đấy
Căm hờn này mai sẽ hóa cuồng phong
quét sạch quân Tàu ra khỏi biển Đông
Quét luôn cả bọn ươn hèn phản quốc
Hoàng Sa, Trường Sa, Nam Quan, Bản Dốc
vẫn muôn đời là máu thịt dân ta
chiến thắng Bạch Đằng, Như Nguyệt, Đống Đa
sẽ là đuốc soi đường cho dân tộc
Ta không thể cứ ngồi đây than khóc
Không cứu ta, ai sẽ cứu đời ta?
(nhìn ra ngoài, thấy mặt trời đã lên)
Chút nữa đây anh sẽ kéo thuyền ra
Mai tôm cá sẽ đầy khoang em nhé
nếu anh lọt vào tay quân cướp bể
thì xin em dạy dỗ lũ con mình
Dạy con trai trang lịch sử quang vinh
Những gương sáng của lớp người đi trước
Dạy cho con đừng ươn hèn nhu nhược
Để một ngày ta chiếm lại Hoàng Sa
đập tan lũ tội đồ cộng sản thối tha
xây dựng lại một chính quyền dân chủ
Em hãy nhớ những lời anh nhắn nhủ
Thôi bây giờ anh sửa soạn ra khơi"
(Từ phía trong, một cậu bé khoảng 15, 16 tuổi chạy ra nói)
"Ba đừng đi, nguy hiểm lắm ba ơi
Mẹ nói biển quân Tàu đang cướp bóc!"
(Người đàn ông):
"Đã đến giờ sao con chưa đi học
Rồi chiều về nhớ giúp mẹ trông em
Ba mong sao tôm cá được nhiều thêm
Để Tết đến con có quần áo mới
Hãy nhìn kìa! Các bạn con đã tới
Nhanh lên con, đừng để chúng trông chờ"
(Cậu bé lui ra. Người đàn ba bước tới ôm chồng dặn dò):
"Anh ra khơi, em mong đợi từng giờ
gặp bọn chúng, xin anh đừng chống cự
Nếu chúng đuổi, đi ngay đừng do dự
Dù lưới đầy cũng chớ tiếc nghe anh!
Em chỉ mong anh trở lại yên lành
Còn mạng sống là ta còn tất cả"
(Người đàn ông):
"Anh sẽ về với khoang thuyền khẳm cá
cả nhà ta sẽ rộn tiếng vui cười"
(Người đàn ông quay lưng bước ra cửa, hướng về bãi đậu thuyền)
Màn 2, cảnh 2
Trời quang, mây tạnh, biển êm. Xa xa có vài chiếc thuyền đánh cá khác cũng đang giăng lưới. Đứng trên thuyền nhìn quanh quất, người đàn ông vừa mừng vừa lo khi không thấy có bóng tàu tuần của Trung cộng. Trông về hướng Hoàng Sa, anh ngậm ngùi:
"Hoàng Sa ơi, đảo tiền nhân để lại
Sao bây giờ chia cách khỏi quê hương
Bè lũ Bắc kinh ôm mộng bá đồ vương
biết bao giờ mới dừng chân xâm lược
Ôi ta vẫn nghe trên trời mây nước
tiếng quân Nam ngày trước mãi rền vang
Ngụy Văn Thà phút cuối vẫn hiên ngang
đem xương máu giữ thơm vùng biển mẹ
Bao nhiêu năm dân Nam còn rơi lệ
Tiếc thương người vì nước đã hy sinh
Đáng giận thay bọn cẩu tặc triều đình
không dám khắc tên người lên bia đá
vết nhơ này biết ngày nao bôi xóa
cho dân ta đứng dậy ngẩng cao đầu?
nước Việt ta tuy nhỏ bé hơn Tàu
nhưng nhất định không để người sai khiến"
(Một vài chiếc tàu lạ xuất hiện phía trước)
"Ôi, trước mặt ta có phải là tàu chiến
của quân thù Trung Cộng xâm lăng?
Đang từ từ tiến đến vẻ hung hăng
Nhưng ta quyết không quay đầu trốn chạy"
(Chiếc chiến hạm của TC tiến đến rất gần chiếc thuyền đánh cá của người đàn ông. Người đàn ông nhìn chăm chăm vào chiếc tàu lớn, có vẻ lo ngại:)
"Chúng đã đến sát bên ta rồi đấy
Cờ năm sao đang ngạo nghễ tung bay
lũ chúng mày cứ tự tiện ra tay
ăn hiếp kẻ trong tay không tấc sắt"
(Chiếc chiến hạm TC đến sát bên thuyền người đàn ông. Một tên thủy thủ TC bắt loa hét lớn):
"Này tên kia! Hãy rời ngay tức khắc
Vùng biển này là biển của Trung Hoa
Ngươi há chẳng nghe lệnh Đại Hán ban ra
buộc tất cả các tàu bè Giao Chỉ
Không được xa bờ quá mười hai hải lý
Nếu không tuân thì chớ trách thiên triều
Lệnh đã ra, ngươi buộc phải nghe theo
Nếu chậm trễ e không toàn mạng sống"
(Người đàn ông cười khẩy) :
"Biển của ngươi? Lấy chi làm bằng chứng!
Trung cộng các người chỉ ỷ thế hiếp cô
Mấy ngàn năm không từ bỏ mưu đồ
Thôn tính hết cả vùng Đông Nam Á
Vua quan chúng bay mặt chai mày đá
luôn giở trò cả vú lấp miệng em"
(Một tên khác xuất hiện, hình như là cấp chỉ huy của tên thủy thủ kia, bảo thả dây xuống cho người đàn ông leo lên tàu lớn.)
"Giao Chỉ các người chẳng học hỏi gì thêm
Ngàn năm trước ngàn năm sau vẫn vậy
Trung quốc ta không bao giờ ngần ngại
Lấy binh quyền để chiếm thế thượng phong
Bước quân ta đi đất lỡ trời long
Ai muốn sống phải cúi đầu thần phục"
(Người đàn ông, lúc bấy giờ đã có mặt trên chiếc chiến hạm của TC:)
"Ta thà chết chớ không ham sống nhục
Việt Nam ta anh dũng đã bao đời
Đến ngày nay bọn Hồ tặc dở hơi
Nên mới để cho chúng mày thao túng
Cha ông ta đã bao lần vượt sóng
Ra Hoàng Sa từ thế kỷ mười lăm
Bia chủ quyền hiện hữu mấy trăm năm
Đã xác nhận Hoàng Sa là đất Việt
Bao nhiêu năm quân các người trốn biệt
Chờ Đồng Minh triệt thoái khỏi miền Nam
Để chiếm Hoàng Sa cho thỏa lòng tham
Rồi trâng tráo đòi độc quyền Đông Hải
Vùng biển này là của toàn nhân loại
Không của ngươi và cũng chẳng riêng ai
Việt Nam ta từ lập quốc đến nay
Luôn chiến đấu cho vẹn toàn lãnh thổ
Trung cộng các ngươi hàm hồ ngoan cố
Ỷ số đông luôn lấy thịt đè người
Từ đó đến nay mấy chục năm rồi
Không trưng được bằng chứng nào xác thực
Đảo Hoàng Sa nằm trọn trong hải vực
và nối liền thềm lục địa nước ta
Cồn, đụn, bãi chìm, bờ cạn, thủy tra
còn in dấu tiền nhân ta thủa trước"
(Tên sĩ quan cười ngạo mạn)
"Ngươi đã quên luật yếu thua, mạnh được
Trung quốc ta nay vị thế siêu cường
Tiếng thiên triều vang vọng đến muôn phương
Đế quốc Mỹ cũng e dè ngần ngại"
(vung tay chỉ một vòng biển với vẻ mặt dương dương tự đắc)
"Toàn biển này là thiên triều lãnh hải
sử nước ta ghi chú rất phân minh
Hải quân ta sau bao cuộc hành trình
Đã thu thập biết bao là dữ kiện"
(Người đàn ông:)
"Lời các ngươi nghe sặc mùi ngụy biện
Sử các ngươi cạo sửa biết bao lần
Các nước Tây phương từ thế kỷ mười lăm
Đã minh chứng Hoàng Sa là của Việt
Ngươi cũng chẳng có danh từ nào rõ rệt
Để đặt tên cho các đảo phương Nam
Càng ba hoa càng lộ mặt gian tham
càng tranh biện lại càng thêm lếu láo
Khi gọi Cửu Châu, khi đổi là Thất Đảo
Lúc lỡ lời lại gọi ấy Hoàng Sa!
Mà Hoàng Sa là tên của xứ ta
dùng để gọi Bãi cát vàng giữa biển"
(Tên sĩ quan:)
"Vua các người đã cúi đầu dâng hiến
Đảo Hoàng Sa và cả đảo Trường Sa
Nam Hải đây cũng là của Trung Hoa
chân lý ấy không bao giờ thay đổi"
(Người đàn ông:)
"Dân Việt ta không bao giờ thứ lỗi
Lũ tội đồ Hồ, Giáp, Duẫn, Đồng, Chinh
Phản bội quê hương, mãi quốc cầu vinh
Cũng vì chúng mà dân ta điêu đứng
cũng vì chúng mà các ngươi thao túng
Đoạt Hoàng, Trường Sa, chế ngự biển Đông
Phá rừng Tây nguyên, chặn nước Cửu Long
Rừng hết củi, sông cạn nguồn, hết cá
càng tự cao, càng xưng hùng xưng bá
sẽ có ngày ngươi thất bại chua cay"
(Tên sĩ quan chỉ tay vào mặt người đàn ông, hét lớn)
"Ta ra lệnh ngươi phải cút khỏi nơi đây
chớ chậm trễ sẽ không toàn tính mạng
Và kể từ nay cũng đừng bén mảng
Đến nơi này chỉ chuốc họa vào thân"
(Người đàn ông leo xuống thang dây, vừa leo vừa ngước lên nói)
"Sẽ có ngày dân ta nổi dậy dẹp tan
Lũ cộng sản giành độc quyền cai trị
Lấy Bãi Cát Vàng cùng Trường Sa Vạn Lý
Từng tấc rừng, tấc biển của tiền nhân
Ta sẽ đuổi chúng bay con cháu Thoát Hoan
chạy như vịt về bên kia biên giới "
(Người đàn ông đã đặt chân xuống thuyền của anh. Tên thủy thủ TC rút thang dây, chiếc chiến hạm lùi ra. Tên sĩ quan cười ha hả)
"Đến số chết mà ngươi còn lớn lối
Ta sẽ cho ngươi về ứng đối với Long vương
Để An Nam chúng bay không còn dám khinh thường
Thấy Đại Hán phải cúi đầu phủ phục"
(Hắn ta quay lại nói gì đó với tên phụ tá. Giây sau chiếc chiến hạm thay vì lui ra lại bắt đầu chạy lên gần chiếc thuyền nhỏ.)
(Người đàn ông:)
"Ta thà chết chứ không chịu nhục
Muốn giết ta thì cứ việc thi hành
Một lũ hèn mà cứ tưởng hùng anh
Dùng tàu lớn uy hiếp thuyền nhỏ bé"
(Tên sĩ quan) :
"Ha ha ha! Người trối trăn quá trễ
Ta cho ngươi về với Ngụy Văn Thà
Ngươi to gan dám lăng mạ nước ta
Một trọng tội không thể nào tha thứ"
(Chiếc tàu đánh cá vỡ ra làm đôi. Người đàn ông chìm xuống rồi lại trồi lên, bám được một mảnh ván, chừng như đang tìm cách bơi vào một hướng nào đó. Chiếc chiến hạm từ từ chuyển hướng đi, vẫn còn thấy tên sĩ quan TC đứng trên chiến hạm cười ha hả. )
Màn 3, cảnh 3
Tháng 1/ 2020...Cuộc chiến đấu chống cộng của dân Việt trong và ngoài nước đã đạt được thắng lợi cuối cùng. Chính quyền Hà Nội sụp đổ toàn diện, đảng CSVN tan rã, hầu hết các đảng viên cao cấp lớp chạy thoát ra nước ngoài, lớp bị giết, một số rất lớn bị bắt và đưa vào các trại tạm giam chờ ngày ra tòa xử. Cơ cấu chính quyền mới được thành lập, Việt Nam Cộng Hòa được chọn làm quốc hiệu, cờ vàng ba sọc đỏ được tiếp tục chọn làm cờ của nước Việt Nam Cộng Hòa. Chính quyền VNCH chính thức và công khai vô hiệu hóa tất cả mọi văn kiện vã hiệp ước do chính quyền CSVN ký kết với Trung Cộng, ra tối hậu thư yêu cầu TC phải triệt thoái ra khỏi Hoàng Sa và Trường Sa trước ngày 19/1/2020 (đúng 46 năm sau ngày trận hải chiến giữa TC và VNCN diễn ra).
Đã không chịu rút quân, ngày 20/1/2020 TC còn ngoan cố đưa tàu chiến đến HS và TS nhằm củng cố hệ thống phòng thủ của chúng tại đây. Không lâu sau khi rời khỏi đảo Hải Nam, tàu tiếp viện của TC bị chận đánh tan tành. Hải Quân VNCH dốc toàn lực cùng lúc tiến chiếm cả hai đảo HS và TS. Với chiến thuật thần tốc và dưới sự yểm trợ hữu hiệu của phi pháo, toàn bộ quân trú phòng TC bị đánh tan trong vòng năm ngày. Ngày 25 tháng 1 năm 2020, đúng ngay vào ngày Tết Canh Tý, chính quyền VNCH tuyên bố chiến tranh giữa hai nước chấm dứt, Việt Nam toàn thắng, thu hồi hai hải đảo với nhiều chiến lợi phẩm và toàn bộ cơ sở, dinh thự, đồn lũy, công sự phòng thủ của địch. Quân TC đầu hàng rất đông, trong số có cả tên đề đốc chỉ huy trưởng hạm đội Hải Nam kiêm nhiệm tư lệnh HQ Trung cộng tại Hoàng Sa và Trường Sa.
Chiến hạm "Cát Vàng" của HQ VNCH là chiến hạm lập được nhiều chiến công đầu và loại rất nhiều tàu địch ra khỏi vòng chiến ngay những phút đầu tiên. Vị hạm trưởng của chiếc tàu này, một thanh niên rất trẻ, không ai khác hơn mà chính là trưởng nam của người ngư phủ bị tàu TC đâm chìm mười lăm năm về trước. Tàu của anh được dùng làm nơi tạm giam tên đềâ đốc Trung Cộng để chờ giải giao về đất liền chờ xét xử.
Đứng trên đài chỉ huy nhìn xuống vùng biển bao la trước mặt nay đã sạch bóng quân thù, anh cất tiếng ngâm:
"Thương quá Hoàng Sa đất nước tôi
Trong tay quân giặc bấy lâu rồi
Gót giày xâm lược đau lòng cát
Chim chóc xa bầy, biển hận sôi..."
(Rời đài chỉ huy, anh bước xuống phòng họp của chiến hạm và ra lệnh cho viên sĩ quan phụ tá dẫn tên đề đốc TC lên. Chỉ ghế mời tên đô đốc ngồi, anh cất tiếng):
"Này đề đốc! Bây giờ ngươi đã biết
Dân Việt ta chưa khuất phục bao giờ
Tự ngàn xưa câu Nam quốc sơn hà
Đã in đậm trên từng trang sử máu
Hán triều các ngươi hôn quân vô đạo
Đã bao đời dòm ngó đất phương Nam
mấy ngàn năm chưa sạch máu gian tham
xua quân chiếm hết biển này, đảo nọ
Nay phận ngươi như cá nằm trong rọ
có lời gì muốn tỏ với ta không?"
(Đề đốc TC):
"Cảm ơn ngài đã mở lượng khoan hồng
cho ta sống để còn về cố quốc
Bao nhiêu năm quân ta gieo tang tóc
cho Việt Nam và các nước lân bang
Chính quyền Bắc kinh tội ác vô vàn
Ta cấp nhỏ phải chờ nghe sai khiến
Lệnh truyền ta phải đưa tàu ra biển
Họ bảo rằng để bảo vệ Nam Sa
Ta biết Nam Sa không phải của nước ta
Mà thực sự là Hoàng Sa của Việt
Họ còn buộc ta thẳng tay tiêu diệt
mọi thuyền bè lảng vảng đến chung quanh"
(Hạm trưởng VN):
"Kẻ tay không sao ngươi giết cho đành
Man rợ thế sao xứng danh cường quốc"
(nhìn thẳng vào mặt tên đề đốc TC)
"À! có phải chính ngươi mười lăm năm về trước
Lái chiếc tàu sát hại phụ thân ta?"
(Đề đốc TC nhíu mày như để nhớ lại):
"Có phải cha ngài rời hải phận quá xa
Thuyền đánh cá lọt vào khu vực cấm?
Có một chiếc thuyền do chính ta đánh đắm
nhưng biết đâu không phải phụ thân ngài
Người ngư phủ kia tranh luận rất tài
Đã dám cãi tay đôi cùng chính ủy
Lập luận của anh ta chắc như thành lũy
Chính ủy ta đuối lý phải làm thinh
Hắn lại là người không muốn bị ai khinh
Nên bắt ta giết người ngư phủ ấy
Lệnh ban ra nên ta nào dám cãi
Phải cho tàu đâm thẳng chiếc thuyền con
Ta phục người đàn ông lòng dạ sắt son
Đến phút cuối vẫn không hề run sợ
Ta thấy hắn bập bềnh trên sóng vỗ
Ôm mảnh cây cố gắng lội vô bờ
Tội nghiệp anh ta trôi nổi vật vờ
nhưng ta phải lái tàu sang hướng khác"
(Biết được ai là người đã giết cha mình, viên hạm trưởng VN quắc mắt long lanh nhìn thẳng vào mắt tên đề đốc):
"Ôi, chính là cha ta!
Cha ta chết không vẹn toàn thân xác
Nửa thân người vào bụng lũ kình ngư
nửa thân kia theo sóng giạt vào bờ
Hình ảnh đó bao giờ ta xóa được.
À, thì ra chính ngươi là tên khiếp nhược
Đã cam đành giết hại kẻ tay không
Ta muốn giết ngươi cho hả dạ vừa lòng
Moi gan mật tế hồn cha oan thác
Ngươi đã làm gia đình ta tan nát
cũng vì ngươi mà mẹ góa con côi
Ta sẽ mang ngươi ra giữa biển khơi
cho ngươi chết như cha ta đã chết"
(Tên đề đốc TC cúi đầu khẩn khoản:)
"Tôi rất đáng bị trời tru đất diệt
chỉ mong ngài rộng lượng thứ tha cho!"
(Hạm trưởng VN, mím môi) :
"Ngươi đường đường là một vị quan to
Sao xin xỏ như phường vô liêm sỉ
Làm tướng như ngươi còn chi dũng khí
Lộ mặt hèn loài úy tử tham sinh
Tướng nước Nam ta đức trọng quỉ thần kinh
Trước cái chết vẫn không hề nao núng"
(Nói xong, viên hạm trưởng VN đứng dậy chắp tay sau đít đi tới đi lui như đang suy nghĩ lung lắm. Chập sau anh quay lại nói với tên đề đốc TC):
"nhưng thôi, ta sẽ tha cho ngươi được toàn mạng sống
Sẽ giải ngươi về cho thượng cấp của ta
Người sẽ được đưa ra xét xử trước tòa
cho ngươi biết thế nào là công lý
Dân Việt ta vốn dĩ hòa vi quý
không hung hăng, không chuốc oán gây thù
dẫu cho ngươi là một kẻ tội đồ
ta vẫn lấy tình thương mà đối xử""
(Tên đề đốc TC):
"Cảm ơn ngài đã mở lòng tha thứ
Cả một đời tôi nguyện sẽ ghi ơn"
(Ra hiệu cho sĩ quan phụ tá đưa tên đề đốc TC xuống phòng giam, viên hạm trưởng bước ra trước mũi tàu đứng lặng nhìn trời nuớc bao la. Mặt biển dưới ánh nắng mặt trời đầu xuân long lanh ngàn con rắn bạc. Trong gió Xuân mơn man, anh cảm xúc cất tiếng ngâm):
"Hoàng Sa, Hoàng Sa, Hoàng Sa ơi
Hải đảo thân yêu đã phục hồi
Cúi lạy hồn cha về chứng giám
Mùa xuân chiến thắng khắp nơi nơi!"
Màn hạ. Kịch chấm dứt.
VĐT
20 tháng 11/2010
"À! có phải chính ngươi mười lăm năm về trước
Lái chiếc tàu sát hại phụ thân ta?"
(Đề đốc TC nhíu mày như để nhớ lại):
"Có phải cha ngài rời hải phận quá xa
Thuyền đánh cá lọt vào khu vực cấm?
Có một chiếc thuyền do chính ta đánh đắm
nhưng biết đâu không phải phụ thân ngài
Người ngư phủ kia tranh luận rất tài
Đã dám cãi tay đôi cùng chính ủy
Lập luận của anh ta chắc như thành lũy
Chính ủy ta đuối lý phải làm thinh
Hắn lại là người không muốn bị ai khinh
Nên bắt ta giết người ngư phủ ấy
Lệnh ban ra nên ta nào dám cãi
Phải cho tàu đâm thẳng chiếc thuyền con
Ta phục người đàn ông lòng dạ sắt son
Đến phút cuối vẫn không hề run sợ
Ta thấy hắn bập bềnh trên sóng vỗ
Ôm mảnh cây cố gắng lội vô bờ
Tội nghiệp anh ta trôi nổi vật vờ
nhưng ta phải lái tàu sang hướng khác"
(Biết được ai là người đã giết cha mình, viên hạm trưởng VN quắc mắt long lanh nhìn thẳng vào mắt tên đề đốc):
"Ôi, chính là cha ta!
Cha ta chết không vẹn toàn thân xác
Nửa thân người vào bụng lũ kình ngư
nửa thân kia theo sóng giạt vào bờ
Hình ảnh đó bao giờ ta xóa được.
À, thì ra chính ngươi là tên khiếp nhược
Đã cam đành giết hại kẻ tay không
Ta muốn giết ngươi cho hả dạ vừa lòng
Moi gan mật tế hồn cha oan thác
Ngươi đã làm gia đình ta tan nát
cũng vì ngươi mà mẹ góa con côi
Ta sẽ mang ngươi ra giữa biển khơi
cho ngươi chết như cha ta đã chết"
(Tên đề đốc TC cúi đầu khẩn khoản:)
"Tôi rất đáng bị trời tru đất diệt
chỉ mong ngài rộng lượng thứ tha cho!"
(Hạm trưởng VN, mím môi) :
"Ngươi đường đường là một vị quan to
Sao xin xỏ như phường vô liêm sỉ
Làm tướng như ngươi còn chi dũng khí
Lộ mặt hèn loài úy tử tham sinh
Tướng nước Nam ta đức trọng quỉ thần kinh
Trước cái chết vẫn không hề nao núng"
(Nói xong, viên hạm trưởng VN đứng dậy chắp tay sau đít đi tới đi lui như đang suy nghĩ lung lắm. Chập sau anh quay lại nói với tên đề đốc TC):
"nhưng thôi, ta sẽ tha cho ngươi được toàn mạng sống
Sẽ giải ngươi về cho thượng cấp của ta
Người sẽ được đưa ra xét xử trước tòa
cho ngươi biết thế nào là công lý
Dân Việt ta vốn dĩ hòa vi quý
không hung hăng, không chuốc oán gây thù
dẫu cho ngươi là một kẻ tội đồ
ta vẫn lấy tình thương mà đối xử""
(Tên đề đốc TC):
"Cảm ơn ngài đã mở lòng tha thứ
Cả một đời tôi nguyện sẽ ghi ơn"
(Ra hiệu cho sĩ quan phụ tá đưa tên đề đốc TC xuống phòng giam, viên hạm trưởng bước ra trước mũi tàu đứng lặng nhìn trời nuớc bao la. Mặt biển dưới ánh nắng mặt trời đầu xuân long lanh ngàn con rắn bạc. Trong gió Xuân mơn man, anh cảm xúc cất tiếng ngâm):
"Hoàng Sa, Hoàng Sa, Hoàng Sa ơi
Hải đảo thân yêu đã phục hồi
Cúi lạy hồn cha về chứng giám
Mùa xuân chiến thắng khắp nơi nơi!"
Màn hạ. Kịch chấm dứt.
VĐT
20 tháng 11/2010
No comments:
Post a Comment