Sunday, June 8, 2014

Khổ Lụy Một Thời - Thơ TRẦN YÊN HOÀ




Ta gồng mình đứng im, tay vuốt mặt
Giọt mồ hôi chảy rịm khắp châu thân
Chiều đứng gió bờ cao và lũng thấp
Bóng tà dương chập choạng nỗi căn phần

Thân phận bay trên từng bờ đá nhọn
Ngày xích lô đêm ngủ bụi ngủ bờ
Thốt chợt thấy mình mang thân du mục
Lang thang hoài trong thành phố cù bơ…

Ngày tháng đó trong đời ta đã dựng
Một căn phần cát bụi ủ ê thôi
Mưa gió chướng giạt trên triền đất lỡ
Tràn qua tim, máu chảy - máu luân hồi

Ta lạc loài như một dãi mây trôi
Bay chấp chới giữa vô cùng lạnh giá
Ngày tháng đó một mình ta mệt lã
Một mình ta thân phận... trớ trêu đời!

Em đi rồi ta làm kẻ mồ côi
Miết trong lòng niềm cô đơn ruổng mục

Ta rong mãi những đường dài khổ nhục
Bờ tre xưa, gốc rạ cũ, đâu rồi
Ta dãi dầu cùng mưa nắng ta thôi
Xin em cứ ngoảnh đi và lặng lẽ

Ta hú gọi khan chờ em mọi nẽo
Nhưng bờ môi thắm thiết biệt tăm hơi
Những vong thân, những cay đắng một thời
Đừng vực dậy, em ơi, đừng vực dậy!

Ta phiến đá khô - cọng rêu trôi nỗi mãi…

Trần Yên Hòa

No comments:

Post a Comment