Em che nón lá nghiêng chiều xuống
để lại bên đời những ngẫn ngơ
sầu người theo sáo chiều lơ lững
khói lam cuộn kín bếp quê nhà .
Em đi,về khuya sớm
cười dịu dàng dưới bóng trăng khuya
giọt nắng lên phố người lận đận
mòn mỏi theo chân bước đi về .
Tháng tư đi đâu mà mãi ngậm ngùi
bao mái tóc xanh giờ đã bạc
hè qua đi và tình đã hoang trôi .
lối về quê nhà chìm khuất .
Mấy mươi năm nổi nhớ vơi đầy
dỗ giấc mơ bên hiên thềm cũ
quê nghèo xưa mưa nắng lắt lay
dáng mẹ chờ con mỏi mòn bên bếp lửa .
Rừng,núi đồi đã xa
ai kịp về bên sông biển
không biết về đâu một mái nhà
giòng đời ngày xưa thôi rồi tan biến .
Vắt sầu theo quê xa xứ
ngày đêm tìm lại hạnh-phúc-xưa
còn lại đây dấu bầm giông bão
đón đau biết mấy cho vừa !
Huy Uyên
No comments:
Post a Comment