Friday, May 11, 2012

Truyện Gián Điệp của Phương Duy


 Điệp-viên ZC 18
 Tiểu-thuyết  gián điệp

(Lời người viết: Tiểu thuyết gián điệp này  chỉ là ruyện hư cấu, tên nhân vật,  tổ chức và địa danh nếu có trùng hợp thực tế là ngoài ý muốn của người viết)

Truyện (1)

ĐIỆP VỤ CHANSON  D’ AUTOMNE



PHƯƠNG-DUY TRƯƠNG DUY-CƯỜNG

***
  I -Công-ty điện tử Viet-Tech.

Ngày 30 tháng Tư năm Một ngàn chín trăm bảy mươi lăm, khi Saigon thất thủ, ông tổng giám đốc sở mật vụ Việt-Nam Nguyễn ngọc Hòa đang ở Pháp. Ông bị bệnh sạn thận và đang nằm chữa trị trong một bệnh viện lớn  ở Paris. Ông không liên lạc được với cơ quan mật vụ của ông tại Saigon, núp dưới danh nghĩa một “ hãng điện tử Viet -Tech.” Các cộng sự viên thân tín mang các bí số ZC 20, ZC 25, ZC 30 và nhất là điệp viên giỏi nhất của ông là ZC 18  mà còn gọi là” đại tá THANH-BÌNH” mỗi người di tản một nơi.
<!-- Read more -->
Sau chuyến công tác “thập phần tử, nhất phần sinh” từ Tiệp-Khắc về, ZC 18 được ông Tổng Giám-Đốc thưởng một chuyến đi nghỉ mát ở xứ Phù Tang mười lăm ngày. Chàng không chọn Tokyo như những lần trước vì chàng quá  quen với nơi này và chàng cũng muốn tránh những “cô bạn”cùng hoạt động gián điệp đang “tạm trú” trong chi nhánh bí mật tại thành phố này. Họ toàn là những kiều nữ, giỏi  võ thuật, đã được huấn luyện kỹ càng “nghiệp vụ” và sẵn sàng tham gia công tác do cấp trên giao phó. Mỗi lần chàng đến Tokyo, là mỗi lần có một cô “đi chơi” với chàng. Họ  là các kiều nữ mang nhiều quốc tịch khác nhau: Nhật bản, Trung Hoa, Ấn Độ, Đại Hàn, Pháp, Canada và thông thạo nhiều ngôn ngữ thông dụng khác trên thế giới.
Không hiểu tại sao mà cô nào cũng muốn“đi chơi” và bám riết ZC 18.  Chàng đâu có biết đó là lệnh của ông Tổng Giám đốc từ khi các cô mới gia nhập. Mục đích để bảo vệ ZC 18 và cơ quan gián điệp.  ZC 18  tuy thích vui chơi với các cô ngày ngày, đêm đêm nhưng ZC 18 vẫn muốn tìm của lạ khác, nhiều khi không bằng một góc của các nàng. Đúng là đàn ông ham của lạ như quạ thích gà con! Trái lại, các cô lại thích bám ZC 18 vì chàng đẹp trai, hào hoa phong nhã ngoài đời ban ngày mà điệu nghệ trên giường lúc ban đêm. Nên thường tranh giành nhau, đôi lúc cũng làm chàng hãnh diện vì “ đắc hàng”, nhưng cũng có lúc bực mình.
Vì thế  chuyến nghỉ mát tại xứ Phù-Tang  lần này, thay vì trực chỉ Tokyo,như ông Tổng Giám-đốc thường dặn,  chàng lại đáp xuống Okinawa. ZC 18 đã hoạt động gián điệp lâu năm và nổi tiếng. Đôi lúc vì công việc chung  của thế giới tự do nên chàng đã phải “ làm thuê” cho các cơ quan  gián điệp ngoại quốc đồng minh như  Tây Đức, Anh, Pháp, Hoa-Kỳ, Đài Loan hoặc Nam Hàn trong một vài dịch vụ phối hợp theo lệnh của ông  Tổng Giám đốc Hòa. Vì sở của chàng cần nhiều ngân khoản để có thể hoạt động hữu hiệu hơn. Tiền chính phủ cung cấp có giới hạn mà ngành tình báo gián điệp nhiều lúc phải xuất chi những món tiền khổng lồ đột xuất. Mặc  dầu các cơ quan bạn luôn luôn giữ bí mật về thân thế ZC 18; nhưng biết đâu trong những cơ quan bạn đó có gián điệp nhị trùng  nước khác  trà trộn vào để moi tin tức mật.
Ông Tổng Giám Đốc Hòa luôn luôn khuyên dặn ZC 18 chỉ giao du thân mật với các cô gái “người nhà” để khỏi bị lộ diện. Nhưng điệp viên ZC  18 lại nghĩ khác và làm khác. Thế là những chuyện rắc rối bắt đầu.
***
II- Khách sạn Sakura.

ZC 18, đang ngon giấc sau buổi tối mới vừa đến Nhật. Vừa mệt và buồn nên chàng lấy whisky làm bạn giải sầu. Vì  nhCa khúc Mùa Thu.ậu nhiều whisky. rượu đã đưa chàng điệp viên nổi tiếng của Việt-Nam này vào giấc ngủ dài hết biết .
Bên ngoài cửa phòng khách sạn Sakura tráng lệ, một thiếu nữ thân hình tuyệt mỹ như những kiều nữ thường xuất hiện trọng tạp chí khỏa thân của Mỹ Playboy đang do dự, nửa muốn chờ đợi, nửa muốn gõ cửa phòng chàng. Sau cùng nàng quyết định tra chìa khóa vào để nhẹ nhàng mở cửa. Bỗng nàng cảm thấy vai nàng có ai chạm mạnh bằng cú atêmi.. Nàng bất động rồi như có bàn tay đỡ nàng từ từ ngã xuống không gây một tiếng động nào, dù là rất nhỏ.
Một người đàn ông bế nàng, mở cửa phòng kế cạnh bằng loại chìa khóa vạn năng, rồi bỏ nàng nằm xuống sàn nhà. Khóa cửa phòng lại và ra ngoài.
Người này cùng ba người đàn ông khác, người Á đông, họ im lặng hành động, nên không đoán được bọn họ là người Triều-Tiên, Trung-Hoa hay Nhật-Bản.
Bốn người nhanh nhẹn vào phòng...
Nhìn ZC 18 đang nằm trên giường nệm rất rộng loai super king size.
Chàng mặc bộ đồ  của ông thủy tổ loài người Adam. Không một mảnh vải che thân. Thói quen của ZC 18 lúc nào ngủ cũng thích thoải mái và nguyên thủy như vậy.
 Một người nhẹ nhàng điểm huyệt chàng điệp viên, để giúp chàng tiếp tục  yên giấc .
Một người khác lục va-li và tủ áo quần, rồi lấy ra một bộ quần áo để mặc cho chàng ZC 18. Hai người đàn ông, mỗi người một đầu khiên ZC 18 nặng 72 kilô xuống lầu một cách nhẹ nhàng  và chuyên nghiệp... Rồi bỏ chàng điệp viên  vô tri và vô dụng này vào cóp xe, sau khi đã dùng loại dây mềm đặc biệt trói ZC 18 lại như những dây lạt buộc đòn bánh chưng.
Tiếng xe rú lên và chạy trên con đường tối và vắng.
ZC 18 biết hết, biết rõ từ đầu đến cuối. Các huyệt trên thân thể ZC 18 từ khi mới vào nghề gián điệp đã được một y-võ-sư thượng thặng chuyển sang chỗ khác, nên dù bị điểm huyệt cho chàng ngủ mê vẫn không tác động gì đến thân thể chàng. Người điểm huyệt rất tự tin nơi tài của mình và không biết ZC 18 có bí quyết như vậy nên rất an tâm là ZC 18 có mạnh, tài, giỏi võ thuật lắm cũng 24 giờ đồng hồ sau mới có thể tỉnh dậy được, đủ thì giờ chở chàng đến chỗ hẹn.
Trong thời gian đó, ZC 18 nằm yên, giả mê vì chàng chưa biết bốn người này thuộc phe nào, võ thuật ra sao, và xem thử họ sẽ đưa chàng đi đâu, tại sao, việc gì? Chàng cũng nghĩ : một đánh hai, không chột cũng què, mà bọn này đến bốn người..
ZC 18 chuẩn bị cho bước phiêu lưu sắp xẩy ra, chưa biết lành dữ như thế nào, nên chàng tự nhủ “ sau nhiều giờ di chuyển khá mệt, cứ  đánh một giấc cho khỏe đã, hạ hồi phân giải”.Suy nghĩ xong, chàng dễ dàng đi vào giấc ngủ say ngay.
***
ZC 18 hé mắt nhìn. Căn phòng màu trắng 4 mét x 4 mét, chỉ có một cửa ra vào khóa kín, không có cửa sổ hoặc lỗ thông gió. Chàng đang nằm trên sàn nhà lót gạch màu đỏ. Kiểu nhà xây cất như thế này làm chàng nghĩ ngay đến những căn phòng thường thấy bên Việt-Nam hoặc Trung-Hoa và rất hiếm thấy ở Nhật nơi chàng mới đặt chân đến từ hôm qua. Chàng lấy làm lạ, một người có võ thuật vào hạng cao siêu như chàng mà trong lúc ngủ lại bị “ người ta” đưa đến đây mà chàng không biết gì, như một đồ vật chuyển từ nơi này sang nơi khác vậy.
Bốn người đàn ông  mở cửa bước vào phòng. Người vào cuối, có thể người chỉ huy nói với các người kia bằng tiếng quan thoại :
“Không ngờ gặp đúng chốc  hắn. Tình báo của mình chì quá! Tối qua tôi đã chuyển hình hắn về bản doanh. Bản doanh khen ngợi chúng mình, xác nhận đúng ZC 18, tay điệp viên giỏi nhất của  Việt-Nam Cộng-Hòa trước 1975. Bây giờ chờ cho hắn tỉnh dậy,  rồi theo kế hoạch mà thi hành.”
Nghe vậy, vì ZC 18  không những nghe, nói thành thạo quan thoại mà chàng còn đọc được nhật  báo Hoa-văn, nói thổ ngữ vài địa phương Trung quốc nữa như tiếng Quảng Đ6ng, Triều Châu, Phước-Kiến, Vân Nam, Tây tạng... ZC 18 giả bộ cựa mình sau giấc ngủ dài.
Một  người thấy ZC 18 tỉnh ngủ, liền nói với chàng bằng tiếng Anh:
” Chào ZC 18, xin lỗi đã làm Đại Tá không được thưởng thức những ngày đêm tuyệt trần với những kiều nữ núi lửa ở Okinawa!”
Chàng cũng dùng tiếng Anh hỏi lại:
“ Đây là đâu? Các anh là ai? Và sao tôi..”
\Chàng chưa dứt câu nói thì người chỉ huy nói ngay:
“ Ông là bạn của chúng tôi, tôi biết ông hiểu được ngôn ngữ của chúng tôi, nên tôi dùng  tiếng quan thoại để  nói chuyện với ông dễ hơn Anh-ngữ “
Một người trông trẻ nhất trong bọn nói:
“Chúng ta đang ở trong Đại Lục , miền nam tỉnh Vân-Nam. Bộ chỉ huy tối cao  của  chúng tôi ở Đài Loan đã thỏa thuận với ông tổng giám đốc công ty điện tử Viet-Tech, tìm ông và mời ông cộng tác trong công tác chung mà tôi sẽ nói rõ chi tiết cho ông biết để hợp tác.”
“Chào các đồng nghiệp, có bằng chứng gì của Viet-Tech chấp thuận tôi cộng tác với các  bạn  ? ZC 18 hỏi lại.
” Les sanglots longs
Des violons
De l’õ Automne
 Blessent mon coeur.
D’ une langueur 
Monotone!..”  
được chưa ông bạn vàng! Người lớn tuổi nhất đọc các câu thơ trên bằng giọng Pháp rất chuẩn.
***
  III- Dịch Sars.

“Chắc  bạn đã biết trong những ngày qua bệnh Sars  từ Đại Lục truyền  ra vùng Đông-Nam-Á qua  ngả phía bắc Việt-Nam do một du khách bị nhiễm bệnh. Khi về đến Hồng Kông thìngười ấy qua đời... Chúng tôi cho người đến bệnh viện Hồng Kông điều tra ngay. Người này trước kia là cộng tác viên của chúng tôi đã thôi việc từ lâu, nay chỉ đi du lịch thăm các thắng cảnh miền Hoa Nam thôi. Trong lúc ở Vân-Nam, không rõ tại sao ông bị bắt và đưa đến một trại giam nằm dưới mặt đất của cụm núi nằm ở vùng tọa độ AZ 876... trong sơ đồ đây...,sau một thời gian giam giữ, ông bị đưa đến một phòng thí nghiệm gần đó và bị 3 lần tiêm chủng một loại thuốc gì không rõ, ông cảm thấy người ông cũng không có triệu chứng gì khác lạ.
Nằm trên giường tại nơi đó hai tuần. Hơn ba lần ông nhìn thấy một nhà vi-trùng-học nổi tiếng của Đài-Loan, trước đây ông đã du học và nghiên cứu nhiều năm tại Pháp quốc và Hoa-Kỳ,
ông này  cũng ở trong nhóm hoạt động gián điệp quốc gia kháng cộng với người du khách xấu số kia . Ông đã bị mất tích hơn mười năm rồi. Gặp được bạn đồng đội cũ, ông chỉ mong du khách báo cho tổ chức là ông còn sống và cũng bị quản chế trong phòng thí nghiệm.
Ông báo cho du khách biết sẽ đước trả tự do sau khi chủng thuốc một tháng. Du khách phải tìm con đường nào ngắn nhất để đến bệnh viện Hồng Kông xin chẩn bệnh và chữa trị ngay mới hy vọng kịp...”
“Vì thế, tổ chức của chúng tôi mới lập kế hoạch để giải cứu nhà vi-trùng-học cũng là bác- hoc danh tiếng của thế giới tự do chúng ta.
Tổ chức chúng tôi nghĩ đến ông vì ông là người thạo ngôn ngữ chúng tôi  lại giỏi tiếng Pháp, tiếng Anh...hơn nữa  ông không phải người Hoa, người Đài-Loan.Vì Đài-Loan chưa muốn ra mặt chống Đại lục trong công tác này, vã lại, ZC 18 vừa giỏi võ thuật, vừa là điệp viên thượng thặng đã thành công nhiều điệp vụ ở Liên-Xô trước kia, ở Thổ-nhĩ-kỳ, ở Ba-Lan, ở Tiệp-khắc... thì công tác này chẳng có gì khó khăn lắm!
Mời ông vào phòng bên để tôi đưa  ông đọc tất cả những gì ông cần nhận diện và giúp đỡ nhà vi trùng học Cheng Seng và mật hiệu, mật khẩu liên lạc. Trong túi du lịch này chúng tôi đã để vào những thứ ông cần dùng, tiền nhân dân tệ, đồng Yuen (Nguyên), thuốc giải độc kể cả vũ khí và vật dụng ông đã mang theo khi ở trong khách sạn ở Nhật. Ông hãy kiểm lại, xem cần gì nữa không?
Chúng tôi sẽ  chờ ông khi xong công tác ở các khu quanh đây cũng tương đối là vùng đất an toàn vì nhân dân địa phương  đa số là người có tinh thần phụng sự  quốc gia,  dân tộc; hoặc  thuộc các gia đình cựu đảng viên quốc dân đảng Trung Hoa trước đây.

***    
IV- Bạn tình một đêm.

ZC 18  trèo lên xe đò để đi vào thành phố. Chàng hóa trang như một người khách đi du lịch bình thường,  hơi lớn tuổi, mang cặp kính lão  bước đi chậm chạp, tay xách túi hành lý. Chàng gọi một chiếc taxi.
“ Tôi muốn đến cơ sở tiếp đón khách du lịch tại địa phương để lấy  những thông tin về du lịch”
. Chàng được giới thiệu  đến trú tại khách sạn Nhân Dân để sáng mai sẽ có xe đến đón cùng đi xem thắng cảnh địa phương và vùng lân cận.
Đúng hệt, những nơi mà ông ban du khách trước đây đã lâm nạn kể lại.
ZC 18 cười thầm: đúng là bổn cũ soạn lại!. Chàng chờ đợi và sẵn sàng tham dự cuộc chơi.
Đang ngủ ngon giấc, bỗng chàng nghe tiếng gõ cửa. Chàng nhìn đồng hồ dạ quang, mới ba giờ đêm.
Chàng nghĩ giờ này có thể công an đi kiểm tra  hộ chiếu du khách. Chàng nói lớn bằng tiếng Anh:
“Xin chờ một chút...”
Chàng ngồi dậy lấy áo robe de chambre choàng ngay vào người và ra mở cửa phòng. Chàng rất ngạc nhiên, trước mặt chàng không phải là một tổ công an mặc sắc phục mà là một thiếu nữ, phải nói là một kiều nữ  trẻ trung có vẽ e lệ...
“Sín-sáng !,  nàng e lệ, nói nhỏ nhẹ...khách sạn chiêu đãi sín-sáng đêm nay... tôi được phái đến để giúp sín-sáng vui mà quên nổi nhớ nhà...”
Dù chưa biết việc gì “bất an” có thể xẩy ra sau này, khi ZC 18 “ vua  ái tình” giữa đêm khuya mà gặp một người đẹp thì mèo đã thấy mỡ! Chàng vui vẻ mời người đẹp vào phòng.
“Trong khi tôi chuẩn bị rượu... cô có thể đi tắm một chút cho mát vì đêm nay trời  hơi oai bức mặc dù phòng  này có máy điều hòa không khí, nhưng  máy quá yếu...”
Một lát sau, cô gái từ phòng tắm bước ra. Nàng choàng một áo ngủ mỏng rất gợi dục. ZC 18 tươi cười, hỏi nàng:
” Tôi có whisky và rượu ngọt khai vị... cô dùng thứ nào?”
“Cho em rượu ngọt... vì em muốn được tỉnh táo để vui với tiên sinh đêm nay.”
ZC 18 rót đưa nàng ly rượu ngọt, còn chàng một ly whìsky.
Chàng nâng ly lên và nói: “ Chúc Mừng Hạnh Ngộ!”
Khi lên giường với ZC 18, nàng nói :” Tên em là Holland
Nghe xong, ZC 18 đáp ngay mật khẩu mà các người bạn hôm trước đã dặn chàng:
“Tên Holland nghe như Hoa Lan mà tôi rất thích!”
Nói xong, chàng thấy Holland im lặng , hình như  nàng không hiểu “ý nghĩa” gì cả.
Rồi đôi trai tài gái sắc vào cuộc mây mưa ngút ngàn.

***
V-Căn cứ bí mật.

Khi ZC 18 tỉnh dậy, chàng  mới biết chàng đang nằm trên chiếc giường nệm trắng tinh, loại giường thường thấy ở các bệnh viện. Bên cạnh chàng là Holland đang mặc áo choàng trắng đồng phục của nữ y tá và nàng mới chích cho chàng một liều thuốc...
Thấy ZC 18 đã tỉnh. Holland không nói gì và đi ra khỏi phòng. Cánh cửa phòng tự động đóng lại bằng điện.
Ngày hai bữa cơm cho chàng ăn đều do Holland đưa vào và vẫn không thốt  ra lời nói nào như hai người xa lạ.
Hơn tuần lễ trôi qua, hàng ngày ZC 18 bị cách ly và chỉ gặp một mình Holland ra vào thôi. Hôm nay, mở mắt ra chàng thấy bên cạnh Holland có ông  lão mặc áo blouse trắng  ước chừng tuổi  ngoài sáu mươi, trán cao, mắt rất sáng trông rất thông minh.
Holland đang nói chuyện với ông cụ bằng quan thoại:
“........cháu phải tiêm thuốc mê  trước rồi sau đó mới tiêm dung dịch S. Hôm nay,  đã đủ liều lượng ấn định, bệnh nhân có thể xuất viện được....”
ZC 18 nghe và hiểu rất rõ.
Ông cụ đến gần giường ZC 18, đưa tay vạch mắt ZC 18 ra xem. Lấy kính loupe đặt sát mặt ZC 18 như muốn quan sát cho rõ, rồi cuối xuống nói nhỏ” Chanson d Automne!”.
Đúng mật khẩu của  người nhà rồi. Chàng đã nhận diện đúng là nhà vi trùng học Cheng Seng.
Chàng biết công việc người ta giao cho chàng bắt đầu từ giờ này..

***
    VI - Chuẩn bị.

ZC 18 tỉnh dậy. Chàng đang nằm trong một bụi cây rậm rạp. Chàng đứng dậy vì nghe tiếng động  cơ xe hơi nổ gần đó. Thì ra có đường xe chạy cách chỗ chàng nằm hơn trăm  mét. Chàng làm vài động tác khởi động thân thể. Chàng  thử lại mấy chiêu võ  cho giãn gân cốt  sau bao ngày phải nằm trên giường bị thuốc mê và thuốc S tác dụng.
 Chàng cũng muốn thử lại các loại thuốc bị tiêm kia có làm chàng chậm chạp hay mỏi mệt gì không. Thấy vẫn nhanh nhẹn, bình thường, chàng rất an tâm.
Thèm thuốc, chàng cho tay vào túi quần. May mà gói Pall-Mall vẫn còn đây. Vì khi được đưa vào“phòng thí nghiệm” , người ta đã mặc cho chàng quần áo của bệnh nhân nên chàng nhịn thuốc lá nhiều ngày rồi.
Cầm gói thuốc lá quen thuộc, chàng quan sát... một hàng chữ viết... bằng Pháp ngữ đập vào mắt chàng : “ Cứ ở đấy, đón nghe Chanson d’ Automne”
Chàng hơi yên trí, lục túi xách bên cạnh, thấy một gói xôi, một gói vừng trộn đường, một bidon nước trà. Chàng chẩm rải nhai xôi... rồi uống trà, chờ đợi.
Nửa khuya, chàng  lắng nghe  có tiếng chân người bước nhẹ nhàng...đi về hướng chàng đang trú ẩn.
 Méo mó nghề nghiệp, chàng chuẩn bị ra tay.
Một người mặc áo quần màu đen. Đầu và mặt cũng được che bằng vải màu đen.
Bất thần chàng nhảy ra phía sau người mặc bộ dạ hành màu đen này,  định cho một  cú a-tê-mi... bất ngờ chàng nghe tiếng nói êm dịu thốt ra một cách tự tin, như hai người bạn thân ngồi đàm đạo với nhau :”Hoa Lan!”.
 ZC 18 ngưng tay ngay. Chàng lùi lại một bước... quan sát, rồi lẹ làng ôm hôn ngay đôi môi vừa thoát ra hai tiếng  Hoa Lan, một giọng nữ phát âm chuẩn tiếng Việt, giọng Bắc!
Không rõ nụ hôn đam mê và dài vô tận  của hai đồng hương gặp nhau nơi đất khách quê người  giữa nơi vắng vẻ trong đêm khuya chấm dứt vào lúc nào.
Hoa Lan thì thầm bằng tiếng Việt vào tai ZC 18:
“ Đêm nay,  tại căn cứ mọi người đang chuẩn bị đón mừng lễ kỷ niệm Cách Mạng Tháng Mười, nên việc canh gác cũng  thi hành lấy lệ. Anh có thể hóa trang theo em, đột nhập vào đó để đưa cụ già đi khỏi nơi này gấp.

***
VII- Hành động.
Cụ Cheng Seng ở trong một phòng rộng, có những tủ sách lớn đầy sách nghiên cứu bằng Hoa ngữ, Nhật ngữ, Pháp ngữ, Anh ngữ, Đức ngữ, Nga ngữ... Hàng ngày, Cụ nằm đọc sách. Thỉnh thoảng vào phòng thí nghiệm cách phòng cụ vài căn để nghiên cứu, bào chế, thí nghiệm một vài phát minh về  lĩnh vực chuyên môn của cụ là vi trùng học.
Nhìn bề ngoài không thấy có ai canh giữ cụ. Nhưng cụ biết có hai người. Một người ở độ tuổi trung niên  tên Woong , một người thanh niên ngoài ba mươi tuổi  tên Kwo , cả hai chơi cờ tướng rất cao. Họ thường đột xuất đến phòng của cụ để giúp cụ giải trí môn cờ tướng. Họ là nhân viên cao cấp của Tình Báo Sở, rất giỏi võ nghệ: Thiếu Lâm công phu, võ Sambo của Nga, Judo Nhật và Takondo Triều Tiên...
Lợi dụng  lúc đánh cờ họ vừa dò la tư tưởng cụ vừa canh giữ cụ.
 Chỉ có nữ y tá Hoa Lan là hàng ngày được tiếp xúc với cụ : đưa ba bữa cơm vào phòng, đem thuốc men trị bệnh để nhắc cụ uống và nhận lệnh sai bảo của cụ. Nàng biết rõ là lúc nào hai tên nhân viên tình báo không có mặt trong phòng của cụ. Tuy vậy hai tên này cũng ranh ma lắm nên thường đột xuất đèn phòng cụ mà không thông báo trước.
Trưa nay khi nàng mang cơm đến phòng cụ Cheng Seng, có nghe hai người nói chuyện với cụ.
“Nhân dịp lễ lớn, tôi mời hai bạn  tối nay đến đây thưởng thức bánh hạnh nhân uống trà với tôi. “
Hai người đều từ chối lấy cớ phải cùng các đồng chí trong chi bộ lo trang hoàng nơi hội trường địa điểm tổ chức lễ.
***
   VIII - Phát súng hãm thanh.

Mười giờ đêm, Hoa Lan hướng dẫn ZC 18 trực chỉ phòng cụ Cheng Seng. Nàng gõ cửa vào trước. ZC 18 tạm núp phòng trống bên cạnh chờ mật hiệu của Hoa Lan.
Chỉ có một mình ông cụ. Ông cụ đã chuẩn bị xong mọi thứ cần thiết để cùng ZC 18 zu-lu ra khỏi hỏa ngục giam giữ cụ gần mười năm.
Khi  ZC 18 vừa đột nhập vào phòng, định bàn với ông cụ kế hoạch thoát thân, thì nghe có tiếng  gõ cửa bên ngoài. Chàng lẹ làng tìm chỗ ẩn. Nàng Hoa Lan dắt ông cụ đến ngồi nơi bàn đã để sẵn  hai dĩa bánh hạnh nhân. Nàng  lẹ làng rót ra hai chung trà, cắn vào miếng bánh... , ông cụ cũng  cắn bánh.. nàng nhẹ nhàng bước ra mở cửa phòng.
Khi thấy Wo ong lù lù trước cửa, không có Kwo tháp tùng, nàng hơi yên tâm.
“Kính chào đồng chí...” , Hoa Lan tươi cười chào hỏi.
Người đồng chí trung niên thường hay đột xuất đến thăm ông cụ chào lại và tiến ngay vào phòng dù chưa nghe câu mời  vào của cô y tá.
Bước nhanh vào phòng, anh ta quan sát thấy cụ Cheng Seng đang nhai bánh. Anh ta liền nói:
“Lúc sáng nghe đồng chí mời, vì bận việc công nên tôi không nhận lời, nay nhờ các đồng chí trong chi bộ khẩn trương xúc tiến... nên cũng tạm xong, tôi tranh thủ đến thăm đồng chí ngay, sợ đồng chí buồn. Không ngờ lại gặp đồng chí y tá cũng có mặt ở đây. Thật vui quá!
Hoa Lan lại đi lấy thêm chung trà và dĩa bánh nữa cho người khách đột xuất.
Nhìn đồng hồ, thấy hơn 11 giờ ... mà tên trung niên này vẫn say sưa nói chuyện vói ông cụ những chuyện vô thưởng vô phạt, đôi lúc lại bàn về thú uống trà: Trà Đạo!, rồi bình luận thơ Đường nữa. Hoa Lan bắt buộc phải im lặng để nghe... Thật khổ cho lỗ tai của người đẹp. Kiến thức của tên này rất kém cỏi nói những câu nhàm chán mà hắn ta lại quên hay chẳng cần biết giờ giới nghiêm là gì.
Tại căn cứ này, dúng 12 giờ khuya các cửa ra vào sẽ tự động đóng kín bằng điện tử. Ngoại bất nhập, nội bất xuất! .Đó là nội quy ai cũng biết rõ.
Không chỉ mình Hoa Lan lo âu, mà ông cụ cũng không có cách gì để cho ông khách quý này chấm dứt những câu chuyện vô duyên, nhạt phèo! Giờ G quyết định cuộc đời của cụ từ từ đến. Khó còn cơ hội nào nữa!
Bỗng tên này kéo ghế, rồi xin phép ông cụ đi vào phòng vệ sinh.
Ông cụ rất lo âu vì biết ZC 18 đang ở trong phòng đó. Riêng Hoa Lan thì mừng thầm vì chỉ còn hơn hai mươi phút phù du nữa, thành công hay thất bại cũng phải chọn một thôi. Biết kết quả sớm đỡ hồi hộp làm đau tim!
Tuy ẩn núp trong phòng vệ sinh, nhưng ZC 18 vẫn theo dõi diễn tiến xẩy ra ở ngoài phòng khách. Khi biết địch thủ sắp vào chỗ chàng, chàng đã sẵn sàng nghinh chiến.
Woong đúng là một cao thủ, khi hắn ta vừa mở cửa bước vào, ZC 18 xuất chiêu atêmi chặt mạnh xuống thân thể địch thủ. Nghe tiếng gió, địch thủ xoay tránh ngay nên cú atêmi chào mừng của ZC 18 không trúng chỗ hiểm. Tên này tuy rất ngạc nhiên vì bất ngờ, nhưng lẹ làng ra độc chiêu đối phó với ZC 18 ngay.
Bên ngoài, Hoa Lan vội vã dắt ông cụ sang tạm trú phòng bên cạn h hy vọng an toàn hơn. Rồi nàng vội vã chạy vào phòng với khẩu súng nhỏ có bộ phận hãm thanh mà ZC 18 đã đưa nàng phòng thân.
 Trong phòng vệ sinh  hẹp hai đấu thủ đã dùng những đòn cận chiến  hiểm độc nhất  để làm sao dùng những độc chiêu hòng đưa đối thủ của mình sớm về chầu Diêm Vương. Mười phút trôi nhanh mà cả hai cũng vẫn giao đấu cân sức..., bất phân thắng bại.
Hoa Lan sốt ruột quá vì sắp đến giờ... nàng quyết định xô cửa vào... và may mắn thay tên khách ở đúng tầm súng của nàng.
Bụp! Bụp! Bụp!
Ba viên đạn đã kết thúc cuộc ác đấu mà chính ZC 18 cũng như Hoa Lan không muốn kết thúc như vậy mà phải kết thúc bằng võ thuật cao thấp.  Nhưng thì giờ không cho phép.
Về lại điểm hẹn, ông cụ được giao cho bộ phận khác đưa về Đài Loan an toàn.

***
   IX- Nhà bác học Cheng-Seng.
Ba tháng sau, ZC 18 nhân một chuyến  đi công tác từ Canada đến Nam Hàn, chàng ghé lại Đài-Loan để thăm nhà vi trùng học Cheng-Seng. Cùng đi với chàng có nàng Hoa Lan mới được ông tổng giám đốc Hòa tuyển dụng vào làm nhân viên công ty Viet-Tech.
Gặp lại Hoa Lan và ZC 18, cụ Cheng-Seng rất vui mừng vì cụ có dịp kể cho hai người bạn vong niên  nghe mười năm long đong của cụ.
“... cách đây hơn mười năm, trong dịp đi dự hội nghị quốc tế các nhà vi-trùng-học tại Berlin,
tôi có dịp gặp Tiến sĩ  Chang lo-wea, giáo sư trường đại học Bắc Kinh. Ông là nhà vi trùng học nổi tiếng của Trung Quốc, tốt nghiệp tại Liên Xô nhưng trước đó nhiều năm là nghiên cứu sinh tại Đông Đức. Ông thông thạo tiếng Đức , tiếng Nga, tiếng Nhật.
Gặp được đồng hương, tuy hai người phục vụ hai chính thể đối nghịch nhau: quốc ,cộng,  nhưng trên bình diện nghiên cứu khoa học tôi rất mừng  có người bạn có thể trao đổi kinh nghiệm và tài liệu nghiên cứu được. Trong thời gian dự hội nghị ông và tôi rất tâm đầu hiệp ý trong nhiều thảo luận và lý luận trình bày nơi hội nghị.
Tôi thì vô tâm, chỉ lấy lý tưởng phục vụ khoa học, phục vụ nhân loại làm cứu cánh. Không ngờ, sau này tôi mới biết, Tiến sĩ Chang là đảng viên cao cấp của cộng sản Trung Quốc lại lấy lý tưởng phục vụ đảng là trên hết.
Còn một ngày nữa là hội nghị bế mạc, ban tổ chức có một dạ tiệc tiếp tân các nhà bác học, khoa học tham dự hội nghị trước khi chia tay. Không ngờ Tiến sĩ Chang cùng mấy  thành viên trong phái đoàn của ông đã bỏ thuốc mê vào ly rượu của tôi.
 Lúc tỉnh dậy, tôi mới biết đã bị bọn họ bắt cóc đưa về Trung Quốc và đưa đến giam giữ ở cái gọi là viện nghiên cứu khoa học tại Vân Nam.
Trong thành phần phái đoàn  khoa hoc gia Trung Quốc tham dự hội nghị, chỉ có Tiến sĩ Chang là nhà khoa học thật sự, còn những nhà bác học, tiến sĩ, vi trùng học,khoa học gia, giáo sư...là những chính ủy, điệp viên, nhân viên Tình Báo Sở đội lốt cả.
*
Thủ trưởng tại nơi tôi bị giam giữ luôn luôn chỉ thị bắt buộc các nhà vi trùng học chúng tôi phải tìm ra những loại vi-rút gây tác hại trong phạm vi rộng lớn để Nhà nước dùng như một loại vũ khí tiêu diệt tụi tư bản đế quốc.  Hoặc tìm ra một loại vi khuẩn hay vi-rút có khả năng chống lại các loại độc hại nói trên, để Nhà nước có dịp chứng minh với thế giới  là  người Trung quốc là dĩnh cao trí tuệ của nhân loại! Hơn nữa thuốc trị bệnh cũng đem nhiều lợi nhuận cho Nhà nước.
Tiến sĩ Chang là cha đẻ dịch Sars.  Nhà nước đã đem áp dụng nhiều vùng, nhiều nước khác nhau bằng cách tiêm dịch S cho nhiều du khách để họ đem dịch này đi khắp thế giới cùng nhiều loại dịch nguy hiểm khác nữa cho nhân loại.
Cách đây chừng hai năm, người ta phát hiện Tiến sĩ Chang tự tử. Không ai rõ lý do. Nhưng theo chỗ điều tra riêng của tôi thì ông ta bị thanh trừng. Sau khi  họ biết Tiến sĩ Chang hối hận về phát minh giết nhiều người của ông.
Riêng tôi, trong một thập niên bị kìm kẹp tại nơi này, tôi đã tìm ra  thuốc chủng chống  nhiều loại cúm, thuốc hóa giải nọc độc một vài loại rắn cực độc sống nơi vùng Tây Tạng, Sa Mạc Mông Cổ. Và một dung dịch chống Sars hiệu nghiệm mà tôi đã nhờ Hoa Lan tiêm vào thân thể ZC 18 và đã cứu Đại. Tá Thanh-Bình ZC 18 không bị chết  bởi loại chủng S của Tiến sĩ Chang
Nhưng  không một ai trong viện nghiên cứu khoa học Vân Nam biết được tôi đã âm thầm nghiên cứu để giúp đời!
Chỉ có Trời biết, tôi biết, Holland tức Hoa Lan biết, nay thêm ZC 18 biết .”

PHƯƠNG-DUY TRƯƠNG-DUY-CƯỜNG
   ( tiểu thuyết  gián điệp  ZC 18)
  (Copyrights  by Phuong-Duy TDC)

Ghi chú của người viết: Trong thời gian gần đây trên net , trên báo chí có nhiều bài viết ký trùng bút hiệu với PHƯƠNG-DUY. Kể từ nay, tôi sẽ ghi bút hiệu PHƯƠNG-DUY TDC.

No comments:

Post a Comment