Saturday, October 29, 2011

Ðà Nẵng Thập Niên 70 - Luân Hoán


1.
sao em vẫn hành hạ ta như vậy
chưa cho ta thay màu giấy viết thư
nét chữ buồn vẫn là bướm hiền từ
chưa là lũ chim xanh truyền nụ biếc
<!Read more-->

chưa là lũ mây đan bài tứtuyệt
mà nội dung chỉ hai chữ YÊU EM
giản dị như ngày tắt nắng làm đêm
giản dị như trái tim trong lồng ngực
sao khó vậy hỡi cô em Thủ Ðức
hỡi cô em ta gặp ở quân trường
một sớm mai vàng lòng ẩm hương sương
em đã hỏi ta về chuyện mưa nắng

em
đã hỏi ta về chuyện Ðà Nẵng
nơi em nguyền mai mốt đến làm dâu
và sẽ dâng ta hương vị nụ hôn đầu
tavẫn nhớ, hỡi cô em Thủ Ðức

ta vẫn nhớ để đêm đêm thao thức
kể cùng em chuyện cây lá nơi này
kể cùng em chuyện Ðà Nẵng ngày nay
mây với gió, vật cùng người, tất cả...

cổ họng khô, uống cầm chừng nước lã
ôi quê hương ta xin vẽ lên thơ
chút đỉnh ba hoa, tài nghệ phất phơ
phơi ra hết nỗi tình ta ngờ nghệch

vụng dại đó mong đời tha thứ hết
nào mời em, vui gót về làm dâu
rượu nối ly, thơ chếnh choáng bắtđầu
Ðà Nẵng hỡi, tiếp viện ta, can đảm....
2.
emThủ Ðức, hãy đến đây từ buổi sáng
bằng xe đò Tiến Lực hay Phi Long
giữ áo trong tay, gió gói trong lòng
để đủ sức thở qua từng dãy phố
vâng, trước nhất ta mời em đi dạo
trên con đường xanh bóng lá Quang Trung
cây giăng tay nối nhịp võng căng, chùng
đưa ta giữa bồng bềnh yêu với nhớ

uống chút mật môi ta cho bớt sợ
cái tình yêu mỗi lúc một bao la
cái con đường mỗi lúc một tinh ma
cứ quyến rũ những người yêu nhau...đi dạo
emThủ Ðức lạ gì những góc phố
những ngã tư với đèn đỏ đèn xanh
người cảnh sát hiền pha chút tinh ranh
cái hình ảnh như sao y chánh bản

cái hình ảnh quá quen nên hết chán
nhưng làm sao tìm được nét tuyệt vời
dù một chút màu, một tĩnh tự thôi
để em đến, dễ nhận ra Ðà Nẵng

để em thấy trong màu vàng của nắng
cái nồng nàn hơi thở Quảng Nam
cái thơ ngây, chất phác, dịu dàng
của người Quảng, người anh hùng nhẫn nại

của người Quảng, vang danh vua hay cãi
nhưng bao giờ vẫn rộng lượng bao dung
đất Quảng Nam,đất mọc anh hùng
trên sỏi đá vẫn bừng bừng sức sống
emđã đến, với hành trang là giấc mộng
thật đơn sơ nhưng quá đỗi dễthương
ta làm sao vẽ hết những con đường
để em đỡ lạc hơi, hoài gót ngọc

em đã đến với cụm mây trên tóc
bay lang thang vào viếng Cổ Viện Chàm
những tượng đá buồn, những khuôn mặt màu lam
đã thao thức mấy trăm đời u uất

hình với bóng của một thời tủi nhục
linh hồn ai đứng đợi những ai đây
đố lòng em đuổi được nỗi chua cay
cứ đột kích âm thầm vào đôi mắt

cứ khéo léo đôi bàn tay xếpđặt
vào lòng người cõi ray rứt hoang mang
cõi hoang vu, ôi cõi Cổ Viện Chàm
cõi độc đáo, ta thêm mê Ðà Nẵng
em Thủ Ðức, thích gì, ta sẽ tặng
nửa dốc Cầu Vồng, hay một khoảng bờsông
cửa chính Chợ Hàn,hay xóm Nại hiên Ðông
hay dãy phố trên đường Trần Hưng Ðạo

hay tất cả đất trờiđầy huyên náo
cái hơi người Ðà Nẵng thở hôm nay
ta tặng em với cả trái tim này
em không nhận ? ta tặng ai cho hết ?

sân vận động Chi Lăng đang mỏi mệt
đình Hòa Bình, sào huyệt của dế giun
thư viện ốm đau, thư viện buồn buồn
đói sách vở sinh ra người rũ rượi
ta bán hết...để lấy tiền uống rượu
để in thơ...ôi Ðà Nẵng thân yêu
ta thương ngươi, ta thương biết bao nhiêu
thương từng bến xe đò, từng quán cóc

thương tất cả các trường trung tiểu học
thương tiếng rao hàng trôi nổi một giờ khuya
thương bác phu xe mồ hôi đổ đầm đìa
thương em bé đánh giày ghiền thuốc lá

thương xe rác mỗi ngày một già cả
thương đời người càng lúc càng điêu linh
có kể với em mới biết lòng mình
thương Ðà nẵng, yêu Quảng Nam đến thế

yêu để nhớ, thươngđể buồn, có thể
Ðà Nẵng ơi, ta biết nói gì hơn
quá đông dân nên quá dễ cô đơn
quá hào nhoáng nên tận cùng rách nát
emThủ Ðức, xin em đừng kinh ngạc
tiếng thất thanh trên công lộ ban ngày
chuyện bình thường của thành phố hôm nay
là cướp giật, là hành hung, bắt bớ

đời thường rủa lũ làm thơ cao ngạo
em tin không, em Thủ Ðức hiền lành ?
gần suốt đời ta lẩn quẩn loanh quanh
trong ngôn ngữ cũng buồn như đáy mộ

chừ em đến, rủ ta cùng bát phố
cùng viếng thăm cái đại học ngày mai
có vô tư cũng nhuốm chút u hoài
ta xin góp đôi tay làm chiếc ghế

đời ta đó, đời của con nắng xế
lang thang hoài rồi vào ngục áo cơm
Ðà Nẵng dạy ta không được căm hờn
chỉ được phép buồn chung thân đối bóng
emThủ Ðức, hãy ngồi đây mà ngóng
lũ bạn ta, một đám tuổi thanh niên
không dám tin vào sách vở thánh hiền
mà vẫn phải hành nghề dạy học

mà vẫn phải phơi lòng cho người đọc
buồn không em, em Thủ Ðức thân yêu
em đến đây theo nắng sáng qua chiều
dạo đã hết phố buồn vui Ðà Nẵng

mà chưa hết tâm hồn ta trầm lặng
hỡi bé ngoan, thôi còn nói gì đây
giới thiệu cùng em về thành phố lớn này
mà vớ vẩn đôi ba dòng vô nghĩa

bởi hồn ta bây giờ nhưnghĩa địa
mỗi một ngày chật những xác ma
và thành phố này dường như cứ cách xa
nỗi ấm áp của đất trời vinh hiển

ôi Ðà Nãng nhờ ngươi ta hiện diện
ta nhờ ngươi có những người tình
được nói về ngươi như được nói tới chính mình
ta sung sướng trôi cùng thơ bát ngát

dù khổ nhục suốt đời ta vẫn hát
bài ngợi ca nhan sắc của quê hương
muốn kể thêm tên gọi những con đường
những gốc rễ, những địa danh rất lạ

nhưng thôi nhé, những cành cây, những chiếc lá
ta đã nằm trong mỗi một các em
hơi thở ta đã mang đủ họ tên
của Ðà nẵng đi trong đời vời vợi
3.
emThủ Ðức, hãy đến đây, ta chờ đợi
Ðà Nẵng chờ được đón một nàng dâu
rước em về thơ trải tận ngàn sau...

(Rượu Hồng Đả Rót - thơ - 1974)

Luân Hoán

No comments:

Post a Comment