Sunday, October 2, 2011

CHÙM THƠ Ý NGA

ANH ƠI! LÁ ĐÃ CHUYỂN MÀU

Trời âm u, âm u
Mây mù giăng xám ngắt
Hè chưa hết đã thu
Mặt trời không đuổi bắt
<!-- Read more -->

*
Mưa lất phất, lá chuyển màu
Xanh xanh chớm úa, xen nhau sắc vàng
Tha hồ cho gió đi hoang
Cỏ xanh mặc sức khoe khoang vài ngày
Rồi thì sắc tuyết sẽ thay
Xanh màu chỉ đọng trên cây thông, tùng
Vào rừng lại… nhớ với nhung,
Ra đường mỗi sáng lại… chùng lòng thương:
Thương Ba, thương Má, thương rừng!
Tuổi già, Ba rụng, dửng dưng xứ người
Thu này tang trắng mây trời,
Nghe trong hương gió mồ côi xé trời.
Người Dưng à! Người Dưng ơi!
Thương Anh, em quét lá, dời về… thơ 

NỐT NHẠC SẦU
Lá thu như nốt nhạc sầu
Rơi rơi tan tác ngập trời vàng bay
Bổng trầm xào xạc cuối ngày
Nỉ non khúc hát Mùa Thay não nề
Nắng thu gợi cảm đê mê,
Vui, ban ấm áp, lắng nghe suối hòa,
Tô màu rực rỡ cúc hoa
Chim muôn hòa nhịp, nhẩn nha chuyền cành
Gió thu đẹp bước chân anh
Cho em gom góp để dành mùa đông.
* * *
Đẹp trời! Đẹp thật phải không?
Mà sao mình vẫn mỏi mong Lối Về?
Phải chăng Đất Mẹ, Lời Thề
Đã là nốt nhạc lâu ghê vẫn… sầu?
Dù Phi, Úc, Á, Mỹ, Âu
Người đi ai nỡ quên nào cố hương
Cố hương, ai nhắc có thương?
Trăm người, triệu khổ, một chương sử buồn*
VUI NHƯ LÁ CỎ
Anh nhìn kìa! Lá bay bay!
Hiu hiu gió lạnh; xám mây lam vờn
Cỏ xanh được lá chạm hôn
Mơn man âu yếm, nỉ non trùng phùng
Trở về! Lá, cỏ vui chung
Sắc Không là thế! Mênh mông đất trời
Thu kìa! Anh ạ! Anh ơi!
Chiều đà xế bóng, nghỉ ngơi lá về!
Mùa thu êm ả đến mê
Em đem cảnh đẹp về… Quê đây nè:
Vẽ thêm mộc mạc chiếc ghe
(Không thuyền vượt biển, không xe đỏ cờ,
Không câu khẩu hiệu trơ trơ,
Không ai vượt chết tìm bờ tự do)
Chỉ thêm một nét thật thơ:
Nắng vàng rực rỡ sáng cờ mới thay
Vẽ đi anh, bài thơ này
Vẽ Thu Nắng Mới, vẽ Ngày Chờ Xuân
Vẽ sao vũ trụ tuần hoàn
Trong thanh bình nhé! Hân hoan dân mình
Vẽ thêm một… chút: em, anh
Tay trong tay, ấy mới… tình! Tình vui!
Anh nhìn kìa! Lá rơi rơi…!
Lá rơi rơi…
Lá…
Rơi…
Rơi…
BUỒN TÊNH
Buồn tênh cơn gió mùa thu
Buồn tênh em dạo dưới dù ngắm mưa
Đi hoài, đi mãi vẫn chưa
Thấy đâu đích đến cho vừa bàn chân
Buồn tênh thơ thẩn, ngại ngần
Gió mưa lạnh thế, sao vần thơ vui?
Nhớ nhà, nhớ đến ngậm ngùi
Mẹ, Cha yếu ớt; mai rồi làm sao?
Nước nhà vẫn đục thương đau
Kẻ cầm quyền chỉ may bao gom tiền
*
Buồn tênh trăm mối muộn phiền
Thu qua, đông đến lại triền miên lo!

Ý NGA  (Calgary - Canada)


No comments:

Post a Comment