Như tượng đá bên Chùa Cầu cũ kỹ ,
Mẹ già nua trong Phố cổ buồn thiu.
Những nếp nhăn của thời gian xâm thực
Đã đào sâu trên khuôn mặt xế chiều .
Của một đời đã gồng gánh cưu mang
Khởi từ thuở còn nón cời,chân đất
Bao tháng năm đã dầu dãi cơ hàn .
Vẫn nghìn năm gói những tấm thân nghèo.
Đất nước nhọc nhằn một thời dâu bể
Hạnh phúc, yên bình còn lắm nỡi gieo neo .
Là hiện thân của bà mẹ Việt Nam;
Nhỏ nhắn, hao gầy nhưng tình thương biển rộng,
Vắt kiệt đời mình chưa dũ sạch gian nan .
Cơn mưa nhuần đâu thấm đất cằn khô .
Những hạt mầm òa đau niềm phẫn hận,
Dậy đi thôi vỡ đất đứng lên nào !
No comments:
Post a Comment