Cha tôi
nay đã bát tuần
Mà còn phải
vác phải khuân cả ngày
Đã từ mấy
chục năm nay
Ngày đêm vất
vả chân tay không ngừng
Sớm tinh
sương đã lên rừng
Chặt cây đốn
củi cấy từng luống khoai
Vườn trong
cho tới ruộng ngoài
Cha tôi
cũng vẫn trông coi một mình
Nước non
bao bận biến hình
Từ thời
Pháp thuộc, Việt minh say này
Khí binh
cha vẫn cái cày
Từ thời
ông nội của mày lại tao
Mồ hôi trộn
với máu đào
Nuôi con
giúp vợ đâu nào thở than !
Dù ai cho
bạc cho vàng
Cũng không rời bỏ xóm làng thân yêu
Cha tôi không được học nhiều
Nhưng cha lại biết thương yêu họ hàng
Lợi danh cha cũng không màng
Chỉ mong sao đủ nuôi đàn con thơ
Năm tư chia cắt đôi bờ
Giặc về đạn bắn xác xơ xóm làng
Gia đình tôi phải ly tan
Con đi nghĩa vụ, miên man cha buồn
Hai hàng lệ cứ nhỏ tuông
Giống như giòng nước trong nguồn chảy
ra
Con tôi chinh chiến, miền xa
Bao giờ con mới về nhà được đây?
Trời cao đất rộng có hay!
Chiến tranh chi để đọa đày chúng sinh
Bao năm chinh chiến quê mình
Mong ngày đất nước thanh bình yên vui
Chiến tranh nay đã hết rồi
Nhưng tôi lại phải lên đồi xuống non
Tấm thân tù tội hao mòn
Một thời vạm vỡ nay còn có xương
Mác lê gọi chốn thiên đường
Nhưng sao tôi thấy nhiễu nhương cho đời...
Lão Hồ nằm đó mà ngơi
Sao không ngồi dậy trả lời thần dân
Để cho một lũ cán bần
Bắt dân phải chịu làm thân trâu bò
Thuế cao thì có dân lo
Mang về bỏ hết vào kho chia lời
Thương dân như rứa hỡi Trời?
Tám mươi mà muốn nghỉ ngơi, đừng hòng
Nguyễn Văn Mỹ (3/96)
Kính tặng những người cha Việt Nam cần
cù, nhẫn nại đã có những
người con phải chịu cảnh "học tập
cải tạo" trong lao tù Cọng sản.
No comments:
Post a Comment