Mặc cho gió mùa , người ra biển
Ở đây cũng chết, chỉ còn liều
Tháng Tư, lùa tù lên núi ở
Thị thành lúc nhúc, cảnh ruồi bu!
<!-- Read more -->Mùa nầy năm xưa , anh ra biển
Vợ con bỏ lại, phú cho trời
Anh như chuột rúc, trốn chui nhũi
Cũng thí mạng cùi , với cuộc chơi
Tháng Tư ơi hỡi ! trời rơi lệ
Giọt buồn nhỏ xuống, thấm non sông
Cột đèn không cẳng, đi ra biển
Cách mạng 30 , ở đất liền
Tháng Tư sợ quá, lên cơn sốt
Chỉ còn thần dược… đi vượt biên
Chỉ còn bỏ chạy, cho xa khuất
Ở lại làm chi, với xích xiềng!
Ở lại làm chi , hỡi người ta?
Thà ra biển chết, ngóng quê nhà
Thà ra biển chết, mà không nhục
Ở lại làm gì, người Quốc gia ?
Anh viết bài thợ buồn, tháng chạp
Nước mất nhà tan, phận lưu đày
Hỡi ơi ! tháng chạp buồn như vậy
Nguyễn Đông Giang
No comments:
Post a Comment