Ngôi nhà lịch sử của
tôi ơi!
Mấy chục năm qua
chẳng thể cười
Nhưng đã bao lần qua
ánh mắt
Tôi nhập vào em rộn
rã vui
Nơi em tình tự bao lần
nhỉ?
Và đã bao lần tôi
khóc tôi
Và đã bao lần em khẽ
thốt:
'Có một ông Sao sáng
đỉnh trời'
Những ngày mưa gió ở
bên em
Em lắng vào tim giọt
giọt mềm
Em vuốt từng khuya
hơi thở nhỏ
Đón hồn sông núi nở
hoa đêm
Những sáng khung trời
mở thái dương
Em những tươi ra đẹp
dị thường
Chút nắng hồng mai
qua cánh khép
Lay chí chim bằng mộng
bốn phương
Những sáng xuân hồng
mây xôn xao
Cành non trổ lộc,
chóc chim chào
Em dâng ý sống bao
nguồn mới
Mở rộng tình tôi đẹp
lối vào
Những lần trời khóc nỗi
cô liêu
Cõi đất thâm u lạnh
dáng chiều
Những buổi sầu hoang
lên phố thị
Em dẫn đường tôi sáng
nét yêu
Những ngày hạ nắng tiếp
thu mây
Những lúc hoàng hôn kết
mắt dày
Tôi ở bên em và sống
lại
Những thời oanh liệt,
đắm mơ say
Những buổi đông về chở
gió may
Những lần sương xuông
phủ vai gấy
Em vẫn ru êm lời viễn
mộng
Chỉ lối tôi về lạc đắng
cay...
Ngôi nhà lịch sử của
tôi ơi!
Biết nói làm sao, nói
đủ lời
Từng chặng đường qua
dông với bão
Châu chìm, ngọc nát,
máu xương phơi!
Em đã đòi phen những
rã rời
Mưa sầu gió thảm buốt
đơn côi
Đàn ma gảy khúc ly hồn
nước
Giọng quỷ thêu
trang lạc nghĩa đời!
Ngôi nhà lịch sử của
tôi ơi
Em là sử mệnh của tôi
thôi
Đường đi gắn bó xuôi
cùng ngược
Trang trải cho nhau
tiếng khóc cuừi!
Em vẫn bền gan lặng lẽ
dđ
Đón chào đổ vỡ với
phân ly
Từng trang, từng nét
lời châu ngọc
Thách thức thời gian
ml một cuộc kỳ...
Tôi vẫn là tôi của
núi sông
Trùng trùng nắng hạ với
mưa đông
Trong em tôi dệt lời
phương cảo
Hạnh ngộ vào em triệu
triệu lòng!
Vì dẫu dù sao, dẫu có
sao
Trăng vẫn tròn
trăng, núi vẫn cao
Sông vẫn xuôi về xanh
sắc biển
Vạn thưở tình ta vẫn
đậm màu!
Ngôi nhà lịch sử của
tôi ơi!
Lịch sử riêng tôi,
lich sử người
Gắn với nhân sinh màu
thế dạ
Trải rộng thanh tân vạn
bến đời.
Nguyễn Thuỳ
No comments:
Post a Comment