thương yêu bén rễ nẩy
cành
mười bốn năm đủ trưởng thành hay chưa
những ngày những tháng năm xưa
thổi tôi lớn vội nhưng chưa trưởng thành
<!-- Read more -->
không còn là con nít ranh
mà là một cậu tóc xanh mắt
ngời
mỗi năm học dẫn dắt tôi
khôn thêm một chút, hiểu đời nhiều hơn
những buồn vui, những giận hờn
đều là chất bổ trí khôn vào
đời
cho dù vẫn cứ ham chơi
nhưng đâu vào đấy theo đời tôi trôi
hấp thụ hơi đất khí trời
của một thành phố tuyệt vời miền trung
có đủ sông, núi, biển,
rừng...
có thừa khí khái anh
hùng, danh nhân
rừng vàng biển bạc ?, chắc không
nhưng giàu tình cảm, lương tâm con người
thành phố yêu quí của
tôi
mang tên Đà Nẵng, nhiều người biết danh
nói thật lòng, chẳng loanh quanh
Đà Nẵng là một bức
tranh tuyệt vời
bốn mươi lăm năm lạc nguồn hơi
thành phố khôn lớn đầu đời vẫn nguyên
trong tôi những nét thần tiên
lề đường,
lối tắt, mái hiên... sống
hoài
vài ba nụ tình vắt
vai
làm thơm thêm những nắng mai mưa chiều
Đà Nẵng chừ thay đổi nhiều
tôi đi chẳng lạc bao nhiêu ngã
đường
mấy lần về ghé thăm
trường
thời trung tiểu học thăm luôn chính mình
gió bay theo bước, rập rình
hình như chờ cắp hương tình tôi chăng
đời không còn thừa gió trăng
còn thơ mấy nụ xin nhen bếp
tình
lung linh Đà
Nẵng lung linh
có tôi chung bóng trong
hình thân thương
mùi hương,
đúng vậy mùi hương
núi sông thành phố vẫn thường trực tôi
No comments:
Post a Comment