Saturday, May 12, 2012

Thơ vô ngôn - Phạm Cây Trâm

 
Đón mùa xuân thơ vô ngôn
Nỗi đau mất nước đời còn lang thang
Hóa thân chiếc lá trên ngàn
Mùa thu trở giấc võ vàng rụng rơi
Đâu quê cẩm tú muôn đời
Đêm về nghe tiếng à ơi, mẹ hiền
Việt Nam ơi, đất nước thiêng
Tha hương buồn nhớ đến miên man sầu
<!-- Read more -->
Xót quê đời lắm bể dâu
Bài thơ đêm trắng, gục đầu đau thương
Bài thơ mực chảy đêm trường
Ban bè, chiến hữu bốn phương mất còn?
Xưa ngời chiến sử lòng son
Nay buồn xuân đến nước non ngàn trùng
Còn đâu xuân đất tạm dung
Sài Gòn, Texas mang chung nỗi niềm
Nát lòng đất nước đảo điên
Nát lòng sông núi ba miền tang thương
Mẹ già mái tóc pha sương
Lưng còng mưa nắng đoạn trường áo cơm
Bóng chiều thui thủi căm hờn
Trường giang sóng nước từng cơn ngậm ngùi
Nát lòng thân gái dập vùi
Bỏ trường núi Mẹ, bán đời mưu sinh
Trời cao thăm thẳm vô tình
Đảo điên khốn khổ quê mình hôm nay
Ngồi gom vạn đắng nghìn cay
Nhìn qua khe cửa mây bay ngang trời
Xuân về sao giọt lệ rơi
Tết giờ quê Mẹ rã rời đau thương
Xuân giờ ruột nát tha hương
Nửa đêm trừ tịch ven tường dế than
Buồn sao buồn vẫn chưa tan
Lạc loài đất khách năm tàn vô ngôn
Vẳng nghe tiếng quốc gọi hồn
Thơ gieo lạc vận rượu hồng ảo hư
Xuân nào ta hết tương tư
Mừng xuân hội ngộ, giã từ tha phương
Xuân nào về lại quê hương
Cờ vàng phất phới, bốn phương rượu mừng

Phạm Cây Trâm

No comments:

Post a Comment